Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 460: Ta là Tiểu Lục

Sương trắng hình người lượn trên không trung một vòng khiến sương mù xung quanh liên tục biến ảo, hóa thành các dị tượng kỳ dị. “Ta à? Bọn họ gọi ta là Duy Độ Chi Tâm. Nhưng thực ra tên của ta là Tiểu Lục.”
Sắc mặt Bạch Đông Lâm ngưng lại, hắn rất muốn trào phúng trình độ đặt tên thấp kém này. Bạch Đông Lâm nắm chặt Tử Triệu, nhảy lên một cái để kéo dài cự ly giữa bản thân với sương trắng hình người, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Duy Độ Chi Tâm!”
“Tất cả những chuyện phía ngoài đều do ngươi tạo thành sao?”
Không ngờ sương trắng hình người lại lắc đầu, không thèm để ý tới phản ứng muốn đánh nhau của Bạch Đông Lâm mà bay lượn tới bức tường trong suốt trước mặt, sau đó nhìn xuống phía dưới và nói: “Ta đã rơi vào trạng thái ngủ say từ lâu, khí tức vừa rồi của ngươi đã đánh thức ta. Tất cả những chuyện xảy ra ở bên ngoài không phải do ta làm.”
“Nhưng ta đã biết rõ tình huống. Ừm, ngươi có nhìn thấy tiểu tử kim bào ở ven hồ phía dưới không?”
“Mọi chuyện đều do hắn ta làm.”
Bạch Đông Lâm cau mày, đương nhiên hắn đã nhìn thấy bóng dáng ở phía dưới từ lâu. Nhưng Bạch Đông Lâm cho rằng sương trắng hình người trước mặt mới là người thực sự thao túng được Duy Độ Chi Tâm.
“Tiểu Lục a di, nếu đây không phải ý của ngươi, chắc là có kẻ xấu đã nhân lúc ngươi ngủ để lấy trộm lực lượng của ngươi.”
“Ngươi là Duy Độ Chi Tâm có thể thao túng toàn bộ uy lực của Duy Độ Chi Tâm, có thể giải trừ hết thảy những chuyện này, phá hủy không gian phòng ngự Duy Độ vô tận ở bên ngoài, giải trừ không gian Cấm Cố của khu vực này.”
Bạch Đông Lâm chậm rãi nói với giọng nhẹ nhàng, cố gắng làm Duy Độ Chi Tâm kỳ lạ này ra tay phá giải nguy hiểm. Nhưng hắn không hề đề cập tới hố đen. Bạch Đông Lâm còn muốn soát Thanh Linh khí một lần nữa.
“Đúng vậy, ta là Duy Độ Chi Tâm, ta có thể giải trừ mối nguy hiểm này cho các ngươi một cách dễ dàng. Nhưng ta lại không tính làm như vậy.”
Ánh mắt của Bạch Đông Lâm ngưng lại. Quả nhiên, tính cách của Tiểu Lục rất cổ quái, cũng chẳng dễ nói chuyện như mặt ngoài.
“Vì sao?”
“Lúc ta đang ngủ say, thế lực Đan Minh này của các ngươi đã lấy tinh hoa sinh mệnh trên bản thể của ta hết ngày này qua ngày khác.”
“Ta đã mất khả năng điều khiển bản thể. Trong sự thống khổ vô tận này, oán hận vô tận đã ra đời. Luồng oán niệm này đã giúp thực lực của tên tiểu tử dưới kia được đề cao.”
Sương trắng hình người nặng nề di chuyển trong luồng sương dày đặc, dị tượng vô cùng vô tận lượn lờ quanh người, giọng nói mờ mịt như có như không.
“Sống trong oán hận, thiên địa sẽ trao cho kỳ linh, chuyển thế làm người. Đây chính là kiếp nạn Nhân kiếp của Đan Minh, đương nhiên Đan Minh phải chịu rồi.”
“Vạn sự vạn vật có nhân ắt có quả.”
“Ngày trước, Đan Minh trồng ác nhân, đương nhiên hôm nay phải ăn quả đắng rồi.”
Bạch Đông Lâm im lặng không nói gì, hắn tinh thông Phật đạo, đương nhiên hiểu sâu về đạo Nhân Quả rồi.
‘Ha ha, gì mà ác nhân quả đắng, xét tới cùng thì do thực lực không đủ mạnh mà thôi. Nếu đủ thực lực thì đại gia ta sẽ trực tiếp moi căn nguyên của quy tắc nhân quả lên rồi nuốt tươi, xem ngươi có còn nhân với chẳng không nhân, quả với chẳng không quả hay không.’
Nhưng xem ra Duy Độ Chi Tâm chỉ vừa thức tỉnh thôi, cũng không hiểu kế hoạch của hắn và Lưu Đông Xuyên. Nếu nói đây là Nhân kiếp, do hắn tham dự vào nên hôm nay nó đã được phá giải hơn phân nửa rồi.
Bạch Đông Lâm nhún vai tỏ vẻ bất cần, dù sao Duy Độ Chi Tâm không ra tay thì bọn họ cũng có thể giải quyết được hết thảy, chỉ có điều quá trình hơi phức tạp một chút mà thôi.
“Được thôi, được thôi! Nếu đã như vậy thì không phiền Tiểu Lục a di nữa. Nhưng ta có thể nhờ người giúp ta một chuyện nhỏ không?”
Bạch Đông Lâm quay lại nhìn, tầm mắt rơi vào thân thể của người mặc kim bào ở bên dưới. Chẳng hiểu tại sao, trong lòng hắn ta lại đột nhiên bốc lên lửa giận.
“Hãy đưa ta xuống bên dưới. Ta muốn đi gặp hóa thân oán niệm của Duy Độ Chi Tâm. Chẳng hiểu tại sao, ta nhìn thấy người này lại có một cảm giác tức giận muốn tới đó chém tên kia hai nhát.”
Sương trắng hình người hạ từ trên không trung xuống, đi tới trước mặt Bạch Đông Lâm chỉ trong nháy mắt. Sau đó, Tiểu Lục lại không nhịn được vươn cái tay nhỏ bé lạnh lẽo véo má hắn.
“Ha ha, không được. Ngươi giống người kia như vậy, ta không muốn để ngươi vô duyên vô cớ đi chịu chết như vậy.”
“Ngươi chỉ là Thần Thông cảnh mà thôi, hóa thân oán niệm này còn đang ở trong bản thể của ta, có thể mượn lực lượng của ta. Ngươi càng không phải đối thủ của hắn ta.”
Bạch Đông Lâm không nói gì, Duy Độ Chi Tâm chưa nhìn thấy cảnh hắn trồng nấm sao? Nếu không Tiểu Lục sẽ tuyệt đối không nói ra lời như vậy. Phỏng chừng thực lực của người mặc kim bào ở phía dưới còn chưa tới Đại Năng cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận