Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 62: Một ngón che trời

Hắc động cực kỳ không ổn định, hư thực trong đó điên cuồng luân chuyển, hệt như nó có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Bạch Đông Lâm nhìn chăm chú vào hắc động, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xông lên đầu. Trong cái hắc động này có thứ cực kỳ đáng sợ. Một sự thôi thúc nào đó xuất hiện, bảo hắn nhất định phải ngăn cản hắc động hình thành!
Bạch Đông Lâm đã mọc lại máu thịt bùng nổ toàn lực, phóng về phía hắc động. Lúc này hắc động đột nhiên điên cuồng chớp tắt, hệt như sẽ biến mất vậy.
Bạch Đông Lâm đã tới được ranh giới của khối lập phương rỗng không hề quan tâm, vươn đôi tay không có da ra nắm lấy khung kim loại của hình lập phương, chui đầu vào bên trong!
Ngay khi đầu hắn vừa chui vào, trong hắc động đột nhiên xuất hiện một đôi mắt không diễn tả được, vừa hay nó đối diện với hai mắt của Bạch Đông Lâm đã xông vào!
Vặn vẹo, điên cuồng, sa ngã, ẩm dính, tà ác, dị dạng…
Ngay lập tức, linh hồn Bạch Đông Lâm tán loạn.

Kiếm Vực, Đại La Kiếm Tông.
Một nam tử tuấn mỹ mặc đồ đen, lưng đeo trường kiếm đang chậm rãi đi trên con đường nhỏ trong núi.
Đột nhiên, bước chân hắn ta khựng lại, hai mắt trông như kiếm quang, đột phá không gian, nhìn về phía Nộ Giang.
Thương Vực, Thái Hồ.
Ở bên hồ, một lão giả cầm cần câu trong tay, nhắm mắt ngủ gật, hai tay luôn không nhúc nhích khẽ run lên. Lão ta mở hai mắt ra nhìn về phía Nộ Giang.
Một động tác nhỏ này đã dọa cho long ngư đang định cắn câu, chạy mất.
Man Vực, Lôi Trạch Vực, Sơn Vực…
Ngay thời khắc hai mắt xuất hiện trong hắc động dưới đáy sông Nộ Giang, nó đã kinh động hơn mười tuyệt đỉnh đại năng của Đại Vực, khiến họ đồng loạt hướng mắt về phía Nộ Giang.
Cực Bắc Vực, trong một tòa cung điện được xây dựng nguy nga trên Tuyết sơn, trong đại điện cực kỳ xa hoa, một nữ tử tuyệt mỹ mặc cung trang lười biếng tựa nghiêng bên trên vương tọa.
Ngay thời khắc hai mắt trong hắc động xuất hiện, mày đẹp của nữ tử hơi nhíu lại, nàng lập tức chán ghét hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Đồ sâu bọ kinh tởm!”
Nàng vươn một ngón trỏ như ngưng chi bạch ngọc ra, điểm nhẹ một cái vào trước người.
Nộ Giang, bầu trời bên trên nơi cách số hiệu Thương Lam mười dặm đột nhiên xảy ra thiên biến.
Mây trắng cả ngàn dặm chung quanh điên cuồng xoay tròn, dũng động. Trong phút chốc, chúng đã xoay tròn thành một vòng xoáy khổng lồ, vô số sấm chớp rền vang, linh khí thiên địa bạo động!
Một ngón tay như ‘trụ lớn chống trời’ vươn ra từ bên trong dòng xoáy, nhìn thì rất chậm, nhưng thật ra lại như điện xẹt, nó nhấn xuống mặt sông!
Mặt sông cuồn cuộn sóng lớn ban đầu lập tức bị khí thế vô hình ép cho ‘trơn nhẵn’ như mặt ngọc, nước sông mênh mông vô tận còn chưa chạm được tới ngón tay đã hóa thành hư vô.
Nham thạch nóng chảy dưới đáy sông cũng lập tức hóa thành hư vô. Ngón tay khổng lồ đặt thẳng lên trên khối lập phương rỗng ruột lớn. Dư âm tản ra, vô số khe hở không gian xuất hiện, che kín cả đáy sông.
Đại âm hi thanh, đại tượng vô hình.
Trong phút chốc, khối lập phương do hộp đồng xanh cực kỳ chắc chắn tạo thành và cái hắc động không ổn định bên trong lập tức bị bào mòn không còn một mảnh.
Ngón tay khổng lồ cứ như chỉ đang đè chết một con kiến vậy, sau đó chậm rãi lùi về vòng xoáy trên bầu trời, biến mất.
Hơn mười ánh mắt chưa từng rời khỏi Nộ Giang cũng đồng loạt thối lui.
Nộ Giang, rồi cả đáy sông, để lại một lỗ hổng lớn. Nó ngập tràn một loại sức mạnh vô hình, khiến cho nước sông xung quanh chậm chạp không gộp lại được.

Bạch Đông Lâm ở trong nham thạch nóng chảy bị liên lụy, cũng bị đè thành hư vô, chỉ là hắn cũng không thể trách người khác được. Tình huống hiện tại của hắn có hơi đặc thù, linh hồn tán loạn không ngừng, căn bản là người ngoài không cảm nhận được bên cạnh hộp đồng xanh còn có người sống.
Hiện tại, ý thức linh hồn hắn đang xoay vòng giữa sinh tử, hắn hoàn toàn không không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài.
Thân thể đã hóa thành hư vô đột nhiên hồi lại, rồi đồng thời linh hồn lại tán loạn, tử vong.
Linh hồn tán loạn, hồi lại, tán loạn, hồi lại…
Nó cứ lặp lại hơn một nghìn lần, mãi đến khi hắn hoàn toàn quên đi dáng vẻ của đôi mắt kia, dẹp sạch toàn bộ khí tức không rõ đó, thì linh hồn hắn mới ngừng tán loạn tiếp!
Cuối cùng hắn cũng sống lại lần nữa!
Đau đớn khi linh hồn tán loạn hành hạ hắn đến chết đi sống lại. Rốt cuộc sau hắc động có quái vật gì? Hắn chỉ nhìn thoáng qua thôi hậu quả đã nghiêm trọng như vậy!
Cặp mắt kia đã công kích hắn bằng phương thức gì mà uy lực kinh khủng như vậy?
Mô phỏng người? Nhân quả? Hay là ý niệm?
Mụ nội nó, thật sự là không có võ đức mà! Hắn vẫn chỉ là một hài tử mười ba tuổi thôi! Đối phó với một tu sĩ hạng xoàng như hắn mà lại tàn nhẫn như vậy, hoàn toàn là liên tục đả kích mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận