Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2037 - Một quyền muôn đời (2)

"Hàm vĩ dĩ hóa thiên địa, vạn đạo quy vu kỳ trung, sơ thủy chi nguyên đầu, Tối Sơ Xà Mẫu..."
Vù --
Ngọn lửa xanh đang cháy hừng hực đột nhiên bị đông lại, nghiền nát thành vụn băng trên đất, cảnh tượng bị che giấu lộ ra ngay trước mặt mọi người.
Một bóng người đứng trên thi hài nám đen của Medusa, tóc dài nàng ta vặn vẹo nhúc nhích như rắn, cực kỳ khiếp người.
Tối Sơ Xà Mẫu che giấu tất cả khí tức, nội liễm sóng sức mạnh, nàng ta cho rằng, Bạch Đông Lâm đã dựa vào cái này để truy tung được nàng ta.
"Ực! Dị, dị hỏa của ta?"
Tiêu Viêm nhìn vụn băng đầy đất, vẻ mặt ngớ ra, hắn ta không cảm giác được khí tức của Thanh liên địa tâm hỏa, đừng nói là hắn ta, đến cả Dược Lão cũng trợn tròn mắt.
"È hèm!"
Đột nhiên, Tiêu Viêm cảm thấy mi tâm đau đớn, ký ức không rõ ở chỗ sâu nhất trong đầu tự động hiện lên, đó là ký ức mà hắn ta vốn đã cho là quên lãng, đến từ một quyển sách hắn ta đọc khi còn nhỏ ở chính Lam Tinh kiếp trước, tên là “Ta bất tử…”.
'Ta sẽ không tự dưng nhớ lại những thứ này đâu? Lại còn tỉnh táo như vậy, từng văn tự, từng dấu chấm câu đều rõ mồn một trước mắt!!'
Tiêu Viêm khiếp sợ không thôi vẫn còn không biết mi tâm của mình lóe lên bạch quang rực rỡ, một bóng người thản nhiên bước, rũ mắt liếc nhìn hắn ta.
"Xin chào 'đồng hương', tạm biệt 'đồng hương'!"
Oành --
Bạch Đông Lâm không nói nhiều lời, trực tiếp tung quyền hung hăng đánh tới Tối Sơ Xà Mẫu lộ vẻ kinh ngạc trong mắt.
Tiểu thế giới vô tội, kể cả đại thiên, chư thiên mà nó đang ở trong nháy mắt bị nghiền thành hư vô.
...
"Tiểu Bạch Long, ngươi đang lẩm nhẩm hát bài gì đó? Sao Lão Tôn ta nghe không hiểu thế."
Dưới màn đêm, thầy trò Tây Du mới vừa giải quyết một trận kiếp nạn đang tá túc ở trong núi.
Đường Tăng Bát Giới đã nằm ngủ, Tôn Ngộ Không giống như ngày xưa, tìm được Tiểu Bạch Long hóa ra hình người, uống rượu nói chuyện phiếm.
"Ha ha, đại sư huynh không biết bài hát này cũng không kỳ quái, đây là thứ ta nhìn thấy trên một mỏm đá, cảm thấy kỳ lạ nên ghi xuống."
"Trong đó miêu tả, hình như là một sự tồn tại gì đó tên là Tối Sơ Xà Mẫu..."
"Xà gì cơ…..."
Tôn Ngộ Không còn chưa dứt lời thì đồng tử đột nhiên co rụt lại, hắn ta nhìn thấy một nữ tử dáng người thướt tha đi ra từ trong mi tâm của sư đệ mình, muốn nhìn rõ bóng hình kia, nhưng cảm thấy hai mắt đau xót, Hỏa Nhãn Kim Tinh thế mà lại bị phế bỏ.
"Oành! Yêu nghiệt phương nào!?"
Kim Cô bỏng còn chưa lấy ra, Tối Sơ Xà Mẫu nhìn một cái, đã làm Tôn Ngộ Không hóa thành hư vô, Tiểu Bạch Long càng trực tiếp bị một cước giết chết.
"Hừ! Chẳng lẽ lại còn trùng hợp như thế?"
Một người siêu thoát, làm sao có thể tin tưởng cái thứ gọi là trùng hợp đó được. Nàng ta chỉ kỳ quái, đến tột cùng Bạch Đông Lâm đã làm gì để đuổi kịp nàng ta, dù sao đối phương chỉ vừa mới bước vào siêu thoát thôi.
"A di đà phật!"
Thầy trò Tây Du liên lụy đến việc phân phối khí vận, tự nhiên dẫn đến thần phật đầy trời quan tâm mọi lúc mọi nơi, lúc này Ngộ Không đã chết, đương nhiên đưa tới khắp nơi lớn có thể hàng lâm.
"Cút!!"
Tối Sơ Xà Mẫu là sự tồn tại cỡ nào?
Vốn đang phiền lòng sẵn rồi, làm gì còn có tâm tư đi để ý tới những con kiến hôi đó. Nàng ta gầm lên một tiếng, trực tiếp xuyên thủng chư thiên vạn giới, Phật tổ Ngọc Đế, thậm chí là Tam Thanh đạo tổ bị đánh chết toàn bộ, thi hài rơi xuống như những mảnh ánh sáng.
"Sư phụ! Đại sư huynh, Nhị sư huynh... Chết rồi, đều chết hết, tại sao lại như vậy..."
Sa Tăng bị cảnh mình thấy được làm cho choáng váng, hắn ta không biết đến cả Phật tổ đều mất đi rồi, thiên địa cũng bị trừ khử, vì sao hắn ta vẫn còn sống.
Vù vù!
Bọc hành lý bị hắn vác đột nhiên lật ra, một quyển họa từ từ triển khai, bức họa trên đó giống như sống lại, mắt khẽ động, nhìn hắn ta một cái.
Đây, đây là...
Sa Tăng nghĩ tới, tranh này là thư sinh được cứu ra từ tay yêu quái lần trước đưa cho hắn ta, theo như lời thư sinh nói, có một ngày hắn ta gặp được người ấy ở trong mộng, cảm thấy thần võ phi phàm nên cử bút vẽ vào.
"Thì ra là ngươi."
Bạch Đông Lâm lưu lại một câu không giải thích được, sau đó bước ra từ trong tranh, cười lạnh lùng với Xà Mẫu, giơ tay đấm tới.
Sau một trận bạch quang, trong thiên địa chỉ còn lại có Sa Tăng, tinh hoa của một phương đại thế giới cuồn cuộn hội tụ, toàn bộ ngưng kết tại phật châu trên cần cổ hắn ta.
"Sư phụ, sư phụ, còn có mọi người..."
Dưới sự buồn phiền, Sa Tăng phong ma, hóa thành dáng dấp râu tóc cao chót, phật châu hấp thu tinh hoa thế giới trên cổ đã biến thành chín đầu lâu trong suốt óng ánh sau một hồi vặn vẹo.
"Sư phụ --"
Nơi người siêu thoát đi qua, tuyến thời gian thần thánh bám theo như bóng, phương thời không này đã bị xâm nhiễm bao trùm, lịch sử từ nay về sau tập trung, khó có thể sửa đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận