Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 351: Lao nhanh vào trong vòng xoáy

Tuy tờ giấy này nhìn bình thường, cũ rích, tuy nhiên lại tỏa ra hào quang nhàn nhạt, chữ viết bên trên phai mờ không đọc được, chỉ có vài chữ đầu tiên là còn rõ, nhưng Thần Vô Khuyết cũng không hề nhận diện được những chữ này. Mặc dù vậy nhưng sau khi tờ giấy bất ngờ kích hoạt, hắn thử đưa thần niệm vào trong trang giấy thì đột nhiên hiểu được ý nghĩa.
“Binh giả, quỷ đạo dã…”
Trước kia hắn ta vứt tờ giấy này trong vòng tay Cực Đạo chẳng thèm ngó tới. Thậm chí, Thần Vô Khuyết cũng không biết tờ giấy này lấy từ đâu, nhưng hẳn là chiến lợi phẩm từ một tu sĩ nào đó hắn giết.
Vậy mà không ngờ sau khi bước vào thế giới này thì tờ giấy chợt bay ra khỏi vòng tay Cực Đạo rồi bay vào trong thần hồn của hắn, sau đó chỉ lối cho hắn đi tới hẻm núi to lớn này.
Dựa vào ý nghĩa của mấy chữ trên tờ giấy, hắn đoán rằng thứ này có liên quan đến truyền thừa Binh Gia.
Nếu thật sự là truyền thừa Binh Gia thì dù bản thân không dùng được, đem cống hiến cho tông môn cũng là công lớn, lúc đó chẳng còn phải khổ nhọc tìm hạt giống pháp tắc nữa, muốn cái gì tông môn cho cái đó.
Thần Vô Khuyết chạy theo chỉ dẫn của tờ giấy, xuyên qua hẻm núi quanh co đi xuống lòng đất, càng đi sâu xuống hào quang tờ giấy phát ra càng sáng.
Xa xa phía sau Thần Vô Khuyết, Bạch Tiểu Tiểu núp sau tảng đá bám sát theo.
Thuật ẩn nấp của Tiểu Tiểu rất lợi hại, trừ khi chủ động lộ ra, bằng không đệ tử tinh anh của Thánh tông cũng đừng hòng phát hiện ra chứ đừng nói đến Thần Vô Khuyết.
“Lão đại, ta nói đúng chứ? Tên “Trẻ đầu bạc tóc” này rõ ràng là có mục đích, chắc chắn ẩn giấu bí mật lớn.” Tiểu Tử quấn lấy cổ Bạch Tiểu Tiểu nói với giọng điệu tự mãn, nó không kiềm được tự khen mình thông minh, thầm nghĩ nếu Bạch Đông Lâm biết được nhất định sẽ khen nó!
“Ừm, lần này nhờ công ngươi…”
Bạch Tiểu Tiểu ngắt lời, bởi vì Thần Vô Khuyết đã dừng bước, đã tới mấy ngàn trượng dưới lòng đất, nhiệt độ vô cùng nóng, đã xuất hiện dung nham.
Bạch Tiểu Tiểu cùng với Tiểu Tử nấp ở xa quan sát Thần Vô Khuyết bước xuyên vào một bức tường đá đỏ rực bóng loáng như kính, nhìn rất không tự nhiên.
Chắc chắn đây là nơi Thần Vô Khuyết muốn đến, đôi mắt trong như pha lê của Bạch Tiểu Tiểu khẽ đảo quanh, lập tức ẩn đi khí tức rồi nhanh chóng tiếp cận hắn ta.
Nếu khoảng cách xa quá, sợ sau này xảy ra chuyện gì đó sẽ không kịp phản ứng, thà rằng gần một chút còn hơn, dẫu sao Thần Vô Khuyết cũng không phát hiện được.
Bọn họ giữ khoảng cách một nghìn thước với hắn, đối với tu sĩ thì khoảng cách chừng đó đã là quá gần, nếu càng tiến thêm nữa nguy cơ bị phát hiện cực kỳ cao.
“Tiểu Tử, tùy cơ hành động!”
“Hiểu rồi!”
Vẻ mặt của Thần Vô Khuyết trở nên cẩn trọng, hắn dùng linh niệm quét ra bốn phía, sau khi xác nhận không có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm, lỡ đâu miếng ăn trước mắt còn để rơi thì hắn khóc thét mất.
Vừa nghĩ xong, hắn lập tức thả tờ giấy từ trong thần hồn để nó bay ra.
Sau khi ra ngoài, tờ giấy phát ra hào quang càng thêm sáng chói rồi bay nhanh về phía bức tường đá đỏ rực rồi dán chặt trên đó, dần dần ngưng tụ ra từng chữ kỳ lạ.
Sau khi những dòng chữ này hấp thụ ánh sáng vàng, chúng dần trở nên sống động, nhìn giống như đám trẻ con nắm tay nhau lần lượt nhảy vào bức tường đá đỏ thẫm.
Cả bức tường bỗng gợn sóng như mặt nước, sau khi toàn bộ chữ kỳ lạ biến mất tờ giấy lập tức hóa thành hư vô.
Thần Vô Khuyết kinh ngạc, hắn lặng lẽ đứng đó quan sát không vọng động.
Sau một thời gian, bức tường đá đỏ thẫm bắt đầu thay đổi, từng gợn sóng xuất hiện từ trung tâm, càng ngày càng dồn dập, sau đó xoay theo chiều ngược kim đồng hồ, càng xoay càng nhanh, cuối cùng tạo thành một vòng xoáy màu đỏ như máu thông với một nơi nào đó!
Bên trong vòng xoáy tựa như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Thần Vô Khuyết dò xét.
Vẻ mặt của hắn chợt thay đổi, cái vòng xoáy màu đỏ này thoạt nhìn quá kỳ dị, hắn chưa từng thấy trước đây. Trong lòng đầy hoài nghi, tự hỏi không biết có nên bước vào hay không.
Trong lúc Thần Vô Khuyết còn đang do dự, Bạch Tiểu Tiểu cách đó ngàn trượng đã sắp hết kiên nhẫn.
Cơ duyên là thứ khó mà gặp được, tên “Trẻ đầu bạc tóc” này lại bồi hồi do dự lâu như thế, vòng xoáy kia biến mất thì làm sao đi vào bên trong được nữa đây.
Đã vậy đừng trách ta không khách khí!
Bạch Tiểu Tiểu nhanh chóng chuyển động, tốc độ cực kỳ nhanh, nháy mắt đã tiếp cận bức tường đá đỏ rực rồi nhảy vào!
“Là ai?”
Thần Vô Khuyết bừng tỉnh, ánh mắt sắc lẻm liếc tới, trong ánh mắt bắn ra hai luồng kiếm khí một trắng một đen, hóa thành trường kiếm đâm tới Bạch Tiểu Tiểu giữa không trung.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Bạch Tiểu Tiểu cùng Tử Triệu chặn lấy hai thanh trường kiếm, phản lực càng giúp đẩy nó lao nhanh vào trong vòng xoáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận