Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1594 - Phá Bích Phá Bích (1)

Vẻ mặt Bạch Đông Lâm không hề thay đổi, chỉ là nhìn thoáng qua Đoạn Tí đen kịt của Đệ Nhất Tà Thần rồi không để ý nữa.
Rầm rầm --
Mẫu Hà hiện thân!
Chỉ thấy, một dòng sông vô hình bao trùm thiên địa dâng trào tiến đến, trong đó có Thiên Đình cao vút, bóng người lay động, Đế Tôn, Nam Bá... rất nhiều tồn tại đều đứng thẳng trong đó, ánh mắt hờ hững, bao quát tất cả.
Ba bên tạo nên thế hình tam giác, bao vây thần thạch ngũ sắc ở trung tâm, khí cơ đối chọi gay gắt nhưng không có lập tức động thủ ngay. Một khi kích hoạt thần thạch ngũ sắc thì không thể bỏ dở được, bây giờ còn chưa phải là lúc đánh nhau.
Răng rắc!!
Thần thạch không thể phá vỡ, không thể ma diệt, hắc - thương đã tự biến mất rồi!
Oành --
Một cột sáng đen kịt chợt bắn ra từ trong thần thạch vỡ nát, tiến thẳng tới vùng đất Hư Vô.
Đồng tử Bạch Đông Lâm phóng đại, cảm giác hòa lẫn với thế giới Duy Độ, Minh Hà Vô Gian không chỗ nào không có mặt và nhìn thấy một cảnh đáng sợ.
Chỉ thấy cột sáng đen nhánh kia lấy tốc độ siêu việt nhận thức, trong nháy mắt xỏ xuyên qua tất cả, không chỉ là Duy Nhất Chân Giới, đến cả không gian ngoại thứ nguyên vô ngần vô hạn cũng bị cột sáng ấy xuyên thủng.
Nếu như so sánh chư thiên vạn giới đổ nát này với trứng gà, vậy thì cột sáng đen kịt ấy chính là một cây kim sắt không gì phá nổi, đâm một phát là xuyên luôn qua cả trứng gà.
Răng rắc! Răng rắc!
Xích - minh, thanh - di liên tiếp nứt vỡ. Cột sáng đỏ đậm, cột sáng xanh sẫm kéo dài ra không phân biệt được trước sau, đồng thời cũng xuyên thủng tất cả.
Mọi người đều biết, cái mà thần thạch ngũ sắc chịu tải chính là năm phần của một tọa độ. Ba cột sáng giao nhau, xác định vị trí bên trong không gian, điểm ấy nằm ở...
Càn Nguyên giới vực, Càn Nguyên đại lục, Biên Cửu Tam Vực, Lan Dương quốc,? thành, Bạch Phủ thượng không!
Bạch Đông Lâm chớp mắt, cũng không có kinh ngạc cho lắm, giống như hắn đã dự đoán được từ sớm.
Răng rắc --
Kim - thái nứt vỡ, một cột sáng màu vàng vô cùng chói sáng kéo dài ra, giao nhau với tọa độ không gian. Ngay sau đó tiết điểm không gian kia điên cuồng vặn vẹo, nhấp nháy một hồi, sau đó tập trung vào một điểm bên trong duy độ vô tận.
Tọa độ thời không thứ tư, tập trung!
Răng rắc!!
Ngân - thời nứt vỡ, cột sáng màu bạc mờ mịt đại biểu cho thời gian chậm rãi đan vào tiết điểm. Năm cột sáng cắt qua nhau tại ba mặt không gian, thời không, thời gian.
Thời không bắt đầu chảy ngược, không bị bất kỳ lực lượng nào ngăn chặn. Đợi đến khi tiết điểm thời không ổn định lại, nơi mà nó giao nhau đã hóa thành một lỗ lớn đen kịt.
Không thể nào hiểu được, không thể nào miêu tả, cái lối đi này, không biết sẽ đi thông đến nơi nào.
"Quả thế sao?"
Ánh mắt Bạch Đông Lâm sâu xa, lỗ lớn đen kịt giống như đã từng quen biết kia hấp dẫn ánh mắt của hắn, đến cả linh hồn cũng giống như bị nó cắn nuốt.
Tọa độ mà thần thạch ngũ sắc tỏa định không chỉ là ở nơi mà hắn giáng thế -- Bạch phủ, tiết điểm thời gian đó cũng là ngày mà hắn sinh ra, điều này đại biểu cho cái gì, đã không cần nói cũng biết.
Như vậy xem ra, thần thạch ngũ sắc không đơn giản chỉ là vật dẫn của tọa độ, nó còn là chìa khóa để mở lối đi đen kịt kia.
"Ha ha ha!! Cuối cùng, cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài rồi!"
"Cái lồng giam chết tiệt này, còn có Chiến, các ngươi thua rồi --"
Đệ Nhất Tà Thần bị ý chí quỷ dị bên trong Đoạn Tí khống chế, ngửa mặt lên trời cười ha ha, sau đó bước vào trong cột sáng năm màu chạy nhanh đến phía lỗ lớn đen kịt.
"Hừ! Muốn chết!"
Rầm rầm --
Nước gợn nhộn nhạo, ngay sau đó, Thượng Cổ Thiên Đình nguy nga thần thánh đi trước Đoạn Tí một bước, lơ lửng trên lỗ lớn màu đen kịt.
Mẫu Hà vô hình kéo dài ra, rậm rạp chằng chịt những thân hình đứng thẳng trong đó, có mấy Đế Tôn chúa tể Ẩn Nặc, có linh nô, có người áo bào vàng, còn có càng nhiều bóng dáng với khí tức đáng sợ nữa.
Mấu chốt nhất vẫn là người khống chế thật sự của giới này, Mẫu Hà!!
Ầm ầm!
Sấm sét nổ ầm vang vọng khắp trời, một con mắt khổng lồ màu vàng vô cùng uy nghiêm từ từ hiện ra trong hư vô, kéo dài qua hàng tỉ năm ánh sáng, qua tất cả thời không duy độ. Ánh mắt vô hình mà đáng sợ kia lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đệ Nhất Tà Thần.
"Tru --"
Thiên doãn đạo âm, cột sáng chói lóa bắn nhanh đến, bao phủ Đệ Nhất Tà Thần nhỏ bé như hạt cát chỉ trong nháy mắt.
"Bạch Đông Lâm, ngươi vẫn còn chưa ra tay à?"
Đệ Nhất Tà Thần đứng thẳng trong cột sáng, thân hình khựng lại. Hắn ta chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Bạch Đông Lâm đang hờ hững đứng yên, vẻ mặt có chút khó hiểu.
Hắn ta đã phân tích cặn kẽ Bạch Đông Lâm rồi, biết hắn sẽ vì Phá Bích mà không từ thủ đoạn. Đã thế thì vì sao hắn còn không liên thủ với Thần, cùng nhau đối phó đại địch là Mẫu Hà kia chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận