Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 370: Khe nứt không gian

Một cái khe nứt đen ngòm xâu chuỗi tất cả những thứ này lại, tàn phá thế giới. Khe nứt không gian khổng lồ như vậy đã không thể khép lại được, vậy nên cái khe nứt không gian này mãi mãi đông lại trong hư không! ‘Răng rắc, răng rắc!’
Cơ thể to lớn của Đồ Tể giật giật, phá vỡ lớp huyền băng đen ngòm, âm lãnh chí cực bọc ngoài thân. Hắn ta há mồm phun ra mấy khối băng vụn, lớn tiếng nói:
“Mẹ kiếp, hai tên kia nổi điên gì vậy? Không ngờ lại đánh nhau thật!”
“Mẹ nó chứ, đánh đến cả mức đó, còn điên hơn cả lão tử nữa!”
Dạ Minh đang đứng thẳng trong hư không không để ý đến Đồ Tể, nhíu mày nhìn về phương xa, trên mặt mơ hồ thấp thoáng vẻ lo âu.
Bên trong biển nham thạch nóng chảy vàng rực, thân thể hư ảo của Bạch Đông Lâm cũng đã khôi phục lại hô hấp như ban đầu. Hắn cảm thấy hai luồng khí tức cường thịnh vẫn còn tồn tại trên đại địa thì đôi mắt có phần kinh ngạc.
“Không hổ là đệ tử tâm đắc của thánh tông, chịu một kích này mà không chết cũng thôi đi, nhưng cũng không bị thương quá nghiêm trọng.”
Lúc đầu công kích ban nãy của Bạch Đông Lâm chỉ tập trung vào Cổ Minh, không ngờ cũng kéo theo Huyết Thần Tử vào. Với sự hợp sức của hai người, trái lại họ miễn cưỡng chống đỡ một kích này.
Tuy là hai người bị thương không nhẹ, nhưng bấy nhiêu đó đối với tu sĩ không thấm vào đâu, dùng chút đan dược là có thể khôi phục.
Phóng một kích phẫn nộ ra rồi, lòng Bạch Đông Lâm thấy có phần thư thái hơn, nhưng vừa nghĩ tới ba Địa Mạch Viêm Linh bị dọa sợ quá, chạy mất, trong lòng hắn vẫn thấy nổi giận.
Bạch Đông Lâm đang chuẩn bị làm gì đó để trút giận thì đột nhiên sửng sốt, rồi như cảm nhận được gì đó, thân thể hắn khôi phục lại kích cỡ ban đầu, thân ảnh khẽ động, bắt đầu di chuyển thật nhanh trong dung nham nóng chảy.
Vì thế giới bị nghiền nát, kích thước của biển nham thạch nóng chảy vốn dĩ to lớn không gì sánh được đã không còn đủ một phần vạn kích thước ban đầu, vậy nên chẳng mấy chốc Bạch Đông Lâm đã đến sát biên giới biển nham thạch.
Hắn phóng mắt ra nhìn, chỉ thấy nham thạch màu vàng nóng chảy vốn dĩ nóng bỏng lạ thường đang nhanh chóng biến hóa, nhiệt lượng khủng khiếp giảm đi một cách khó hiểu, không khống chế được.
Nham thạch nóng chảy nguội đi đọng lại, chậm rãi tràn về phía trung tâm của biển nham thạch.
“Đây là?”
“Tốc độ tán loạn của thế giới hoang tàn đang tăng nhanh lên?”
Bạch Đông Lâm chỉ hơi suy tư một lát đã hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì. Hắn biết được từng hành động một của các đệ tử thánh tông ở trên mặt đất. Đại chiến kịch liệt trải rộng khắp nơi, tất nhiên sẽ đẩy nhanh hơn tốc độ tán loạn của thế giới đã bị phá hoại này.
Đặc biệt là sau khi ‘trung tâm pháp tắc Bản Nguyên” của thế giới sụp đổ này bị tách ra, nó đã hoàn toàn mất đi khả năng tự chữa lành.
Một kích ban nãy kia của hắn chính là ‘cọng rơm cuối đè ngã con lạc đà’, tốc độ tán loạn của phương thế giới này đã không thể trở nên tồi tệ hơn nữa.
Nhìn biên giới biển nham thạch đang từ từ đặc lại, lòng Bạch Đông Lâm khẽ động, đột nhiên hắn nghĩ được một cách bắt Địa Mạch Viêm Linh lại dễ hơn ‘câu cá’!
Đó chính là tát ao bắt cá!
“Vô Vi!”
Hắn nghĩ là làm, suy nghĩ vừa lóe lên một chút đã đồng bộ ý tưởng với thần hồn Vô Vi. Vốn dĩ thần hồn ‘Tam Vị Nhất Thể’ có thể đồng bộ với suy nghĩ bất cứ lúc nào, nhưng vì để không ảnh hưởng tới đặc tính của mình, trong hoàn cảnh bình thường Bạch Đông Lâm đều chặn đồng bộ suy nghĩ lại, lúc cần tới hắn lại đồng bộ với suy nghĩ một chốc là được, không hề trì hoãn, cũng không hề bị ảnh hưởng gì.
Giao việc cho thần hồn Vô Vi làm, bản thân Bạch Đông Lâm thì hào hứng chạy tới chỗ quan trọng nhất của biển nham thạch vàng nóng chảy. Lúc này hắn chuẩn bị bố trí một trận thiên la địa võng, muốn một lưới bắt hết toàn bộ Địa Mạch Viêm Linh!
Còn như mấy người đệ tử trên mặt đất thì bây giờ hắn lười để ý. Sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội, hắn đã nhớ kỹ khí tức của đối phương.
Dù sao thực lực của hắn bây giờ vẫn chưa đủ mạnh, thực lực người ta cũng không yếu, còn thêm một đám chiến hữu nữa. Nếu như đánh nhau thật sự, tuy là hắn không chết được, nhưng hắn không chiếm được lợi gì.
Chuyện bắt được Địa Mạch Viêm Linh vẫn quan trọng hơn. Đợi sau này có cơ hội rồi, hắn lại đi tìm đánh bù cũng không muộn, trong thời gian này hắn còn có thể dư được chút lời.

Bình nguyên to lớn, đen kịt. Nơi này là nơi bắt đầu của cuộc chiến, cũng là nơi chiến trận khốc liệt nhất, nơi có nhiều đệ tử thánh tông nhất.
Bao quanh bên ngoài chốn bình nguyên đen kịt này, sâu trong lòng đất, có một thanh trường đao màu đen đang giấu mình tại đó, không tỏa ra chút gợn sóng nào, tránh để đệ tử thánh tông bên trên cảm nhận được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận