Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 691: Canh cá rồng

Nàng ta đã đoán không sai mà, Bạch Đông Lâm thật sự đã nắm vững ý chí của Đạo, mà còn là cảnh giới thứ ba. Lâm có thể nhìn thấy hình dạng của sợ tơ mà năng lượng ý chí ngưng tụ thành là do bản thân nàng ta cũng tu luyện ý chí Đạo, nhưng mới lẹt đẹt ở cảnh giới đầu tiên mà thôi. Thế nhưng chỉ vậy thôi mà phụ thân đã khen nàng ta là thiên tài rồi đấy, còn không chỉ một lần đâu.
Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Tuy Lâm không thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng đã cực kỳ bội phục Bạch Đông Lâm. Cái thứ gọi là ý chí này không phải cứ dựa vào thiên phú là có thể thu luyện thành công, chỉ có những người từng đi trên con đường này mới biết được khó khăn gian khổ trong đó.
Bạch Đông Lâm siết chặt cần trúc xanh biếc rồi nhẹ nhàng vung lên, sợi tơ năng lượng rơi vào trong nước thì lập tức lan ra, điên cuồng kéo xuống tận chỗ sâu nhất của Thái Hồ.
“Lâm, ngươi có thể bắc nồi, nổi lửa chờ uống canh cá rồng rồi đấy!” giọng nói của Bạch Đông Lâm thản nhiên mà tràn ngập tự tin.
“Chậc, chậc, chậc. Ngươi phách lối ghê nhỉ, cứ câu lên được rồi hãy nói!”
Tuy miệng Lâm nói vậy nhưng tay lại yên lặng lấy ra một cái nồi lớn tản ra ánh sáng bảo vật, xong lại còn trộm nuốt một ngụm nước miếng nữa chứ. Cá rồng đó, từ lúc tỉnh lại sau cơn ngủ say, bọn họ vẫn chưa được ăn lại đâu, đúng là có tí thèm thèm!
Nhất thời, bờ hồ rơi vào trạng thái vô cùng yên tĩnh. Sợi tơ năng lượng tràn ra một luồng dao động khó nhận biết, lan ra khắp bốn phương tám hướng
Ba ngày sau.
Bạch Đông Lâm vẫn ngồi thẳng tắp, cần câu trong tay không hề động đậy. Toàn thân hắn cứ y như một pho tượng. Lâm ở bên cạnh nhàm chán đến mức nằm ngả nằm nghiêng, tay còn nghịch cát. Nàng ta nhìn về phía chân trời xa xăm, miệng vô thức lẩm bẩm:
“Sao còn chưa câu được chứ? Cuối cùng thì ngươi có được hay không thế hả? Ui, đói chết mất, muốn ăn canh cá rồng quá đi…”
Cơ mặt Bạch Đông Lâm đột nhiên run lên, khóe miệng xuất hiện nét cười. Hay lắm, cuối cùng thì cũng mắc câu rồi!
Suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu, ý niệm thuận theo cần câu lặng lẽ lẻn xuống đáy hồ rồi ẩn nấp trong sợi tơ năng lượng, tránh đánh rắn động cỏ.
Một đầu sợi tơ năng lượng phát ra ánh sáng lập loè, dị thú hình rồng kỳ quái dài đến mấy ngàn trượng ẩn náu trong pháp tắc Thuỷ cứ ra ra vào vào. Thân hình nó khi ẩn khi hiện nhìn cực kỳ lén lút, cực kỳ hèn mọn!
Bạch Đông Lâm nhướng mày. Cái thứ giảo hoạt này đúng là rất cẩn thận, nó vẫn luôn lượn lờ trong phạm vi cách sợi tơ năng lượng hơn trăm dặm. Cách một thời gian mới tiến lại gần hơn một dặm.
Cho dù có bị huyết mạch kêu gọi thì nó vẫn có thể kìm nén dụ hoặc từ tận sâu trong đáy lòng. Bạch Đông Lâm cũng không dám tuỳ tiện ra tay, đám cá rồng này cực kỳ nhạy cảm với nguy hiểm, hơn nữa chúng đã hoà hợp với pháp tắc Thuỷ nên chỉ cần một tí gió thổi cỏ lay là sẽ quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Cái đám này mà đã bị kinh hãi thì còn lâu mới câu được nữa, tại chúng còn biết đi cảnh báo đồng bọn nữa nữa cơ.
“Không vội, không vội. Bước khó khăn nhất đã qua được rồi thì đừng để coi công phí sức, nếu không chắc chắn sẽ bị Lâm châm chọc cả ngày!”
Chỗ khó nhất trong câu cá rồng chính là dụ chúng xuất hiện. Chỉ cần nó cắn câu thì hắn có thể điều khiển sợi tơ năng lượng trói chặt con cá rồng này lại.
Thời gian trôi qua từng phút, cá rồng càng lúc càng đến gần sợi tơ. Trăm mét, mười mét… đã gần trong gang tấc rồi!
Đôi mắt bự chảng đầy vẻ nghi ngờ của cá rồng nhìn chằm chằm vào sợi tơ năng lượng, thỉnh thoảng lại lóe lên chút khát vọng thế nhưng nó vẫn lúc ẩn lúc hiện, chết cũng không cắn câu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lại mất một ngày. Tình huống vẫn y như vậy, hai bên giằng co mãi cũng chưa xong.
Bạch Đông Lâm bắt đầu ngồi không yên, có lẽ lý chí của hắn chưa mô phỏng lại một cách chuẩn nhất hoặc mảnh nhỏ ký ức của Long Môn mà Khương tiền bối cho hắn bị lỗi ở đâu đó.
Tóm lại, hình như con cá rồng bên dưới đã nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.
“Chó thật, không thể đợi được nữa. Vịt đã tới tay sao có thể để nó bay mất được chứ!”
Trong mắt Bạch Đông Lâm thoáng hiện lên nét lạnh lùng. Hắn quyết định chủ động tấn công nên lập tức quay đầu lại, nói với Lâm:
“Lâm, cầm dùm ta cần câu một lát.”
Lâm mơ mơ màng màng đứng dậy, rất chi là cẩn thận cầm lấy cần câu. Đến khi nhìn thấy bóng dáng Bạch Đông Lâm biến mất trong hư không thì mới lấy lại tinh thần.
“Này! Bổn tiểu thư có biết câu cá đâu! Tiêu rồi, canh cá rồng của ta coi như bỏ rồi…”
Bạch Đông Lâm chui vào chiều không gian. Hắn cố gắng thu liễm toàn bộ khí tức của mình lại, đặc biệt là sát ý này kia đều bị ngọn lửa ý chí trong cơ thể thiêu đốt sạch sẽ, không còn một mống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận