Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 967: Đến lúc thu lưới

Ban đầu chia tay đại ca, bọn họ chỉ phiêu bạt lịch luyện khắp Càn Nguyên giới, chờ sau khi điên đủ rồi, liền vô cùng nhớ đại ca của mình, khi đó bọn họ đã rời xa Bạch Đông Lâm mười năm, trở về Cực Đạo Thánh Tông tìm kiếm Bạch Đông Lâm. Nhưng khi đó Bạch Đông Lâm còn đang trong quá trình thí luyện Cực Đạo, đã tạm thời rút đi thân phận đệ tử Cực Đạo, hai người làm chiến sủng, đương nhiên ngay cả đại môn Cực Đạo cũng không vào được.
Lưu luyến mấy ngày, hai người chỉ có thể chán nản rời đi, cơ duyên xảo hợp, rời khỏi Càn Nguyên giới đi về phía Vũ Trụ Tinh Hải, liền trà trộn cho đến nay.
“Hu hu, huynh, huynh nói thật sao? Không được gạt Tiểu Tử nha, nếu không đại ca sẽ giúp ta đánh huynh!”
Nhìn Tiểu Tử chậm rãi ngừng nức nở, vẻ mặt Bạch Tiểu Tiểu buông lỏng, những năm gần đây, lời nói tương tự hắn đã nói không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc khi nào đại ca sẽ xuất hiện hắn cũng không biết, rõ ràng hắn và Tiểu Tử đã trở nên mạnh mẽ như vậy!
Kể từ sau khi Tiểu Tử hóa hình, hắn thực sự trở thành anh trai của nàng, đã không còn đối đầu gay gắt như trước nữa, mọi chuyện đều nhường cho Tiểu Tử.
Dù sao, hắn làm sao biết Tiểu Tử lại là một nữ hài tử chứ!
Tiểu Tử chưa hóa hình hung hãn như hổ, hắn vẫn cho rằng đối phương cùng giới tính với hắn.
Đại ca thường nói nam nhân tốt không đấu với nữ, hắn thân là ca ca, trong tình huống đại ca không ở bên cạnh, đương nhiên phải chiếu cố tốt muội muội Tiểu Tử này.
“Lão đại! Chúng ta có thể động thủ được chưa?”
Tiểu Tử thu lại buồn bã, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, quanh thân tràn đầy khí tức nguy hiểm.
“Gần được rồi, mấy tháng tiếp xúc, tất cả lãnh đạo Huyết Khô Lâu đã bị ta lặng lẽ gieo hồn cướp lực trong thần hồn, đã đến lúc thu lưới…”
Bạch Tiểu Tiểu chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đỏ thẫm dưới kính râm che lấp, thâm sâu như biển máu.
Đại ca, huynh có nhìn thấy không?
Chúng ta thực sự đã trở nên rất mạnh rồi!
“Ầm ầm ầm!”
Ngay khi quang tráo phòng ngự của thương hạm bị đánh vỡ, sau đó lập tức bị quang trụ xuyên thủng, Vũ Trụ Hư Không hóa thành một quả pháo hoa chói mắt.
“Giết! Giết đi!!”
“Bắt sống Hồ Địch, Đại đương gia có trọng thưởng!”
Thương hạm là mục tiêu quá mức to lớn, bị vô số hỏa lực bắn đầy đầu, rất nhiều tu sĩ đã bắt đầu bỏ rơi thương hạm, nhảy vào trong Vũ Trụ Hư Không, phát động đánh cận chiến vô cùng oanh liệt với đạo tặc.
Hồ Địch ẩn hình, trốn trong đám người, trong lòng biết rõ mục tiêu của Huyết Khô Lâu là mình, nếu hắn xuất hiện thì chắc chắn sẽ chết chứ không sống.
Tín hiệu cầu cứu đã được gửi đi, nhưng hiệu suất thấp hơn chiến võng rất nhiều, hắn cũng chỉ có thể cầu nguyện kỳ tích sẽ xảy ra.
“Phập, phập!”
Một thanh đao sắc bén đen bóng sáng chói, xé Hư Không mà đến, chỉ trong chốc lát liền đâm xuyên qua Hồ Địch, lực hủy diệt quái lạ nổ tung, Khí Hải đan điền bị quấy đến rách mướp.
“Phụt!” Hồ Địch phun ra huyết dịch đen đặc, gian nan quay đầu nhìn lại, sau khi thấy rõ bóng người cầm thanh đao sắc bén trong tay thì ánh mắt lóe lên vẻ thống khổ.
“Nhị đệ, tại sao phải làm như vậy?”
Hắn nghi ngờ từng người trong thương đội, nhưng lại chưa từng nghi ngờ vị thân huynh đệ cùng phụ cùng mẫu này, không ngờ được nội ứng lại là người mà hắn tin tưởng nhất, cơn đau tột cùng vì Khí Hải bị hủy xông lên đỉnh đầu.
“Ha ha, vì sao ư?”
Bóng dáng Hồ Thanh đến gần, áp sát sau lưng Hồ Địch rồi biến mất trong bóng tối, khuôn mặt điên cuồng từ từ hiện ra, nhìn dưới ánh sáng mờ ảo hắt ra từ vụ nổ càng thêm dữ tợn hơn.
“Đại ca tốt của ta, tình thân mà huynh coi như báu vật lại chẳng đáng giá một đồng trong mắt ta, ta không muốn giống huynh cả đời đều chỉ dính lấy một thương đội, mãi mãi chẳng ngóc đầu lên được!”
“Thế giới này rộng lớn như thế, ta muốn đi nhìn một chút!”
“Đại ca à, lại giúp đệ đệ một lần nữa được không? Lấy sinh mạng của huynh biến thành bàn đạp để ta bước lên con đường trở thành cường giả!”
Nghe thấy gào thét điên cuồng vang lên bên tai, ánh mắt Hồ Địch dần ảm đạm, mặc kệ thanh đao sắc bén ở trong cơ thể, hắn đột ngột xoay người.
“Xoẹt!”
Thanh đao sắc bén lướt qua, Hồ Địch gần như bị chém làm đôi, ngay cả cột sống cũng bị chém đứt.
Đôi mắt ảm đạm nhìn chằm chằm vào nhị đệ đã trở nên xa lạ, Hồ Địch cố sức nâng bàn tay đầy máu tươi lên, dịu dàng vuốt ve gương mặt của đối phương, để lại mấy vết máu chói mắt.
“Nhị đệ, là đại ca vô dụng, nếu đệ không muốn sống cuộc đời bình thường, vậy thì đi xem thế giới rộng lớn này đi!”
“Đại ca chỉ có thể làm việc này vì đệ…”
“Ầm!”
Lòng Hồ Địch có ý muốn chết, hoàn toàn từ bỏ kháng cự, trong giây lát, quang mang của thanh đao sắc bén đen nhánh đã lan đến từng ngóc ngách trong cơ thể hắn, pháp tướng Thần Hồn nhanh chóng biến mất, da thịt cũng hóa thành hư vô, chỉ còn lại một cái nhẫn trữ vật bằng đồng từ từ bay vào tay Hồ Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận