Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 56: Bắt được cọng rơm cứu mạng

Cũng có người tự nhận mình thông minh muốn lặn từ đáy sông lên, nhưng khi rời khỏi thân tàu hơn mấy chục thước rồi, linh hồn của họ vẫn bị cắn nuốt hầu như không còn. Chưa đến một khắc, thi thể họ đã nổi lên mặt nước. Mãi đến khi có thêm mười mấy người chết nữa, những người khác mới tỉnh táo lại, chỉ có thể ngồi nghệt ra trên boong tàu, khóc lóc nức nở.
Sắc mặt của Bạch Đông Lâm cũng đầy nghiêm túc. Tình huống còn khủng bố hơn trong tưởng tượng của hắn nữa. Nếu như địch nhân ở trước mặt, trái lại hắn có thể xông thẳng về trước không hề sợ hãi, nhưng với thứ không thấy cũng không chạm được này, hắn lại chẳng có chút biện pháp nào. Hắn cũng đâu thể khua quyền vào không khí phải không?
Tuy là thực lực của hắn cường đại, nhưng đều dựa vào cường hóa năng lượng mà cưỡng bức đề thăng, thiếu đi bản lĩnh chống địch, đặc biệt là khi đối mặt với loại địch quỷ dị như thế này, hắn lại càng vô sức, khát vọng với việc gia nhập vào thể tu tông môn của hắn càng thêm mãnh liệt.
“Lưu huynh, huynh nhìn ra được sơ hở nào trong màn sương kỳ lạ này không?”
Trong mắt hắn, người giỏi dùng phù lục đều là bậc thầy trong việc bắt quỷ, phải có cách ứng phó loại địch kỳ lạ, thoắt ẩn thoắt hiện này.
Lưu Đại Phúc bóp lấy lá bùa trên tay, nhìn màn sương với vẻ cảnh giác, ngưng trọng nói:
“Bạch huynh, hẳn chúng ta đoán đúng rồi, chắc chắn sương mù này thuộc về loại ‘quái’ trong yêu ma quỷ quái, là vật tà dị, quái gở!”
“Nó là một thứ đáng sợ, cực kỳ khó chơi!”
Nói đến đây, Lưu Đại Phúc cau mày, hệt như nhớ lại chuyện không hay nào đó, nói tiếp:
“Thứ này vô cùng kỳ lạ, hình thái khác nhau, thủ đoạn lại càng quỷ dị khó lường. Lúc ra ngoài rèn luyện với sư phụ trước đây, ta đã từng gặp phải thứ này.”
“Đó là một con rối không mặt, cả người đỏ như máu, biết cất lên giọng ca tuyệt vời. Phàm là người nghe giọng hát đều sẽ bị dẫn phát thất tình lục dục, chém giết lẫn nhau mà chết!”
“Sư phụ ta phải trả một cái giá thật lớn mới diệt được nó. Muốn đối phó loại quái vật này, việc quan trọng nhất là phải tìm ra bản thể của nó! Nếu không… không thể nào tiêu diệt được.
Bạch Đông Lâm gật đầu. Quả nhiên tiểu tử Lưu Đại Phúc này biết rất nhiều điều, không hổ là Thiên Phù Công tử, có có chút tài năng.
“Đã vậy thì chúng ta nói thông tin này cho Vương thuyền trưởng đó! Ta cảm thấy nếu kéo dài nữa sẽ có chuyện không tốt xảy ra!”
Lưu Đại Phúc đồng ý nói: “Không sai, hầu như loại quái vật này đều có thể tự tăng năng lực sau khi giết chóc. Từ số người tử vong trong hai buổi tối này, có thể thấy sức mạnh của nó đang tăng lên!”
Việc cấp bách là phải đoàn kết các tu sĩ trên tàu, tìm ra bản thể của quái vật này, chứ công kích màn sương xung quanh chỉ là phí sức.
Phải tiêu diệt hoàn toàn bản thể mới giết được nó!
Hai người đi tìm thẳng Vương Lục Phi, nói hết toàn bộ suy đoán ra. Vương Lục Phi đang ‘bó tay chịu trói’, sự chỉ điểm của cả hai như ‘mưa rào kịp hạn’ vậy.
Thuyền trưởng bắt được cọng rơm cứu mạng, tất nhiên toàn lực ứng phó, triệu tập toàn bộ tu sĩ Nguyên Thai Cảnh trở lên trên thuyền, nhắc lại cặn kẽ suy đoán của Lưu Đại Phúc.
“Các vị đạo hữu, tình hình bây giờ nguy cấp, ta cũng không nói nhiều về những chuyện khác nữa. Chúng ta muốn sống nhất định phải giết chết quái vật này, nếu không chúng ta đều sẽ bị cắn nuốt toàn bộ linh hồn mà chết!”
“Ngay cả cơ hội hy vọng chân linh hồi về Mẫu hà cũng không có!”
Thế giới này cực kỳ coi trọng chân linh, bất kỳ tu sĩ nào bỡn cợt với chân linh đều sẽ bị xem là tà tu, mọi người sẽ diệt trừ.
Chân linh là gốc rễ của một người. Ngươi có thể giết ta, ngươi có thể khiến ta hồn phi phách tán, nhưng ngươi không thể động đến chân linh của ta!
Đây là nhận thức chung của tu sĩ trong thiên hạ!
Tất cả tu sĩ đều ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, tất nhiên Vương Lục Phi nói gì nghe nấy. Trong đó còn có mấy người là tu sĩ Thần Kiều Cảnh, bấy giờ họ cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Còn sống được nữa thì ai muốn chết chứ?
Còn là loại cái chết mà đến cả chân linh cũng bị mất đi nữa!
Tất cả mọi người bắt đầu hành động, chiếu theo mệnh lệnh của thuyền trưởng, thi triển thần giác, tìm tòi từng tấc, từng tấc một, tìm kiếm tất cả vật thể đáng ngờ.
Bên trên số hiệu Thương Lam, hiện tại bất kỳ vật gì cũng có thể là bản thể của quái vật.
Họ đều không dám khinh thường, rất sợ sẽ mất đi cơ hội sống sót.
Phòng thuyền trưởng.
Ba người Bạch Đông Lâm và Vương Lục Phi biến nơi này trở thành trung tâm chỉ huy tạm thời.
Bọn họ điều hành trung gian, phát hiện bất kỳ tình huống gì đều có thể giúp đỡ trước.
Lưu Đại Phúc khoanh chân ngồi dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, tay tạo pháp quyết, chân nguyên hùng hậu trong cơ thể thần tốc vận chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận