Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1875 - Căn cứ thí nghiệm người siêu thoát (5)

Đây là một cuộc giết chóc thiên về một phía.
Trong một khoảng thời gian dài, không còn sinh linh nào dám bước vào vùng đất Hôi Tịch nữa, vô số tài nguyên trong đó, chỉ có thể chắp tay nhường tay cho Tai họa đen tối.
Mãi đến khi một vị người siêu thoát trong Nhân tộc đứng lên, lấy đạo của người trả cho người – dùng cách tương tự, trắng trợn bắt giữ cường giả Tai họa đen tối ở vùng đất Hôi Tịch dùng cho thí nghiệm nghiên cứu tàn khốc của riêng mình.
Tên hắn ta là “Trần”. Hắn ta đến từ Chư Thiên huyễn tưởng.
Trận cờ này trải qua những năm tháng dài dằng dặc, thẳng đến khi người siêu thoát Tai họa đen tối chủ động rút lui mới có thể chấm dứt, mà khu vực tràn ngập vật thí nghiệm khủng khiếp quái dị bên kia, theo dòng chảy thời gian, đã trở thành vùng đất hung tàn thứ mười bây giờ —— “Nhất Diệu cấm vực”.
“Tiến sĩ trần, chúng ta hẳn là cùng một loại người nhỉ? Ha ha, có lẽ người khác không biết, nội tình ngươi đứng ra đối đầu với người siêu thoát Tai họa đen tối cũng không phải vì đại nghĩa với chúng sinh vạn tộc đâu!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe sáng, theo sau Kim Quang Tử Mẫu Trâm, đi đến một đại lục nóng rực được hình thành do sự hội tụ của núi lửa vô tận.
“ Nếu ta đoán không lầm, ngươi chỉ đơn thuần muốn nghiên cứu sinh linh Tai họa đen tối thôi, đúng chứ?”
“Nhưng ta không biết, ngươi có lưu lại dữ liệu thử nghiệm không nữa......”
Dãy núi lửa vô tận không nhìn thấy biên giới, nóng rực bất thường, mỗi ngọn núi lửa đều trông hết sức bình thường, nhưng khi tập trung nhìn kỹ lại, thực chất đều được hợp thành từ vô số phù văn méo mó đan xen nhau.
Miệng núi lửa phát ra ánh sáng rực rỡ, vĩnh viễn không ngừng phun ra thần viêm đầy màu sắc, dòng sông thời gian đã trở nên khô cạn dưới sự thiêu đốt của nó.
Thời không trong quá khứ của khu vực này đã bị thiêu rụi.
Năng lượng ngọn lửa khổng lồ đến thế, trên thực tế chỉ là các loại phế liệu tạo ra từ quá trình nghiên cứu trong những phòng thí nghiệm ẩn sâu dưới lòng đất, và núi lửa vô tận là lối thoát ra ngoài của chúng.
Sâu dưới lòng đất, bên trong không gian u ám, ánh sáng màu đỏ yếu ớt lập lòe, một bóng người mơ hồ nằm thẳng đơ trên tế đàn, toàn thân cắm đầy những ống máu thịt vươn ra từ Hư Vô, uốn éo vặn vẹo hệt như các sinh vật sống, không ngừng truyền vật chất không xác định vào trong cơ thể.
“Trác, Trác Vân!?”
Đôi mắt chậm rãi he hé, rồi mở bừng ra trong tăm tối, lộ ra một màu đỏ càng nồng đậm hơn, ánh mắt vô cùng phức tạp, như thể dùng hết lý trí còn sót lại, để dằn toàn bộ ác ý trong lòng xuống.
“Tại sao ngươi muốn quay trở lại, cái nơi quỷ quái này, ngươi không nên trở lại...... ta không cần ngươi tới cứu!”
Răng rắc!
Kim Quang Tử Mẫu Trâm bị lôi ra từ nơi sâu thẳm trong ý thức, ánh mắt đỏ thẫm quét qua, chém đứt nó trên không trung.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Trác Vân lại có thể phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy, trở lại Nhất Diệu cấm vực, đến mức ngay từ đầu còn chẳng hề đập vỡ Kim Trâm.
Bây giờ đã hơi muộn rồi, hắn cảm nhận được Trác Vân đã đến gần, nên mới nghĩ đến việc phá hủy Kim Trâm, cho đối phương một lời cảnh báo, mau chóng rời đi, đừng nên hồ đồ.
“Tít——”
“Vật thí nghiệm 908241, ý thức xuất hiện dao động bất thường, phân tích, truy tìm......”
Sương mù đen tràn ngập, một vài bóng người mặc áo choàng đen kịt bước ra từ trong ấy, ánh mắt lạnh lùng hờ hững liếc qua vật thí nghiệm trên tế đàn, tất cả tin tức đều hiển thị trước mặt.
“Người xâm nhập!!”
Bùm!
Một ánh sáng đỏ chói mắt nhấp nháy bên trong viện nghiên cứu khổng lồ chiếm cứ toàn bộ không gian của thế giới dưới lòng đất, từng hình bóng đang say giấc bên trong bị đánh thức, đưa tay kéo đứt ống máu thịt, từ từ đứng dậy, ánh mắt tràn ngập sát khí thuần túy, nhìn ra phía xa xa bên ngoài.
Trên ngọn núi lửa vô tận.
Thân hình Trác Vân đột nhiên trì trệ, nhìn vào Kim Trâm chợt ảm đạm trong lòng bàn tay, hai mắt không nhịn được hơi ửng đỏ.
“U Di Thiên, ngươi cớ gì phải khổ như vậy chứ?”
“Lúc trước nếu không phải vì ta mà ngươi không có người nối dõi, ngươi cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, người phải chịu đau khổ và tra tấn là ta mới đúng, là ngươi thay ta chịu đựng tất cả!”
“Ta tới trễ rồi......”
“Lần này, cho dù có chết, ta cũng sẽ không chạy trốn nữa!”
Rắc rắc!
Ánh mắt Trác Vân nghiêm nghị, nét mặt cương quyết, giơ tay xé bỏ lớp áo choàng sợi gai, để lộ bảo giáp phát ra thần quang rực rỡ, cơ thể tiều tụy lập tức trở lại thành dáng vẻ thanh niên, sức mạnh vĩ đại vô tận lan rộng ra sau lưng, trong đó có tin tức và thời không quanh quẩn, vạn đạo trôi nổi bên trong, uy nghiêm vô hình.
Bạch Đông Lâm trông thấy một màn này, không khỏi gật đầu khe khẽ, trong mắt lóe lên một tia sáng tán thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận