Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1115: Có người xấu

Rìa biên giới cực hạn này giống như sắp thoát khỏi lực kéo của trung tâm thiên hà mà hoàn toàn lao vào hư không vô tận.
Rầm! Hư không rung chuyển, Truyền Tống trận khổng lồ hiện lên, một cánh cửa ánh sáng đứng ở ngay trung tâm trận đồ, ba bóng người cùng nhau bước ra.
"Đây chính là Sở phát triển văn minh sao? Cũng quá là giản dị nhủ!"
Bạch Đông Lâm hơi nhướng mày, đôi mắt hắn sáng lên, không hề nhìn ra trận pháo che giấu đáng sợ nào trên ngôi sao hay Thái Dương. Tất cả những gì nhìn thấy đều là danh bất hư truyền.
"Nếu không thì sao? Sư suy tàn của Sở phát triển cũng bình thường thôi. Dù sao nó gánh vác xử tội của một thời đại, mặc dù trong lòng chúng ta đều hiểu nhưng người lãnh đạo thực sự là..."
Lâm nói nửa chừng thì đột nhiên ngừng lại. Mặc dù thân phận nàng không thấp nhưng cũng không dám ngông cuồng với lão tổ.
"A a. Ta hiểu rồi. Sở phát triển mặc dù là người chịu trách nhiệm, không phải người lập ra kế hoạch nhưng bọ họ là người thực hiện kế hoạch, trong tay dính đầy oan hồn nên bị xử phạt cũng không thể nói ra được."
"Thôi thì phạt cũng đã phạt. Đã đến lúc Sở phát triển nên nhìn ra ánh sáng mặt trời. Dù sao hội nghị cao nhất của Nhân tộc sỡ dĩ không triệt tiêu địa vị hành chánh Thần cấp của Sở phát triển cũng là vì giữ lại một tia hy vọng."
"Thôi thì phạt cũng đã phạt. Đã đến lúc Sở phát triển nên nhìn ra ánh sáng mặt trời. Dù sao hội nghị cao nhất của Nhân tộc sỡ dĩ không triệt tiêu địa vị hành chánh Thần cấp của Sở phát triển cũng là vì giữ lại một tia hy vọng."
"Một phương hướng phát triển mới thật sự có lợi cho Nhân tộc mà!"
Lão tổ bọn họ đều đang thăm dò con đường phía trước. Chưa từng đi đến cuối cùng thì làm sao dám đảm bảo phương hướng văn minh của Nhân tộc là hoàn mỹ nhất chứ?
Đây cũng là ý nghĩa của việc bảo tồn phát triển văn minh. Địa vị hành chính cấp thần này chính là giữ lại cho đại tỷ hắn mà!
"Đi thôi. Chúng ta sẽ đi gặp những người bị thế giới lãng quên thôi. Ta cảm thấy kế hoạch có lẽ sẽ rất thuận lợi cho xem."
Ý niệm Bạch Đông Lâm vừa hiện lên thì hư không tự động mở ra một lối đi, nối trực tiếp với một đại điện giản dị không hề rực rỡ.
Đây chính là Sở phát triển văn minh, một trận pháp phòng ngự bình thường nhất cũng không hề có.
"Là ai đến đây!?"
Giọng nói trong trẻo của một đứa trẻ vang lên trong đại điện. Một đôi mắt long lanh núp trong bóng tối, sợ sệt nhìn chằm chằm tới nơi lối đi.
Ba người Bạch Đông Lâm bước ra khỏi lối đi đứng ngay tại trung tâm đại điện. Vì phép lịch sự, ba người đều chưa từng tùy tiện tỏ ra thái độ tọc mạch mọi thứ.
"Nhóc à, đại nhân của nhà ngươi đâu? Mời bọn họ ra đây đi, bọn ta có chuyện muốn thương lượng."
Nhìn ánh mắt tiểu nam hài hiện lên sự sợ hãi, Bạch Đông Lâm thu lại tất cả mùi hương rồi nở ra nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng nói.
"Hừ! Các ngươi là ai? Lại tự tiện xông vào Sở phát triển văn minh chứ."
Hình như không cảm nhận được ác ý nữa nên tiểu nam hài phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt hùng hồ, cả hai tay nắm chặt thanh trường kiếm còn lớn hơn cả cơ thể của nó mà nhìn chằm chằm vào ba người xâm nhập.
"Đại nhân đều chết hết rồi!"
"Ta chính là Tư trưởng cao nhất của Sở phát triển văn minh!"
Bạch Đông Lâm: "..."
"Gâu!!"
Một tiếng chó sủa gầm vang giống như sấm nổ, từ phía hậu viện của đại điện truyền tới, khiến cho thông đạo không gian ở sau lưng đám người Bạch Đông Lâm bị chấn động tới mức vỡ tan tành, yêu khí tỏa ra dày đặc, một cơn gió lốc thấp thoáng màu lông vàng phất qua, đợi đến khi mọi người lấy lại được tầm nhìn, một con chó lông vàng to lớn oai hùng phi phàm, đã đứng chắn ở đằng trước mặt tiểu hài tử.
Bộ lông vàng đến phát sáng, mềm mại vô cùng, cơ thể to lớn mạnh mẽ, mơ hồ có thể thấy được đường cong cơ bắp săn chắc cực kỳ, một đôi mắt vô cùng sống động, nhìn chằm chằm ba người Bạch Đông Lâm với vẻ hung ác tàn bạo.
Loảng xoảng!
Tiểu hài tử từ nãy tới giờ vẫn còn đang hoang mang lo sợ, nhưng vừa nhìn thấy chú chó lông vàng to lớn, mặt lộ vẻ vui mừng ngay tắp lự. Vung tay quăng bỏ thanh trường kiếm đang cầm đi, vội vàng cử động đôi chân ngắn cũn bé nhỏ, chạy vụt tới trốn ra đằng sau lưng chú chó lông vàng to lớn, một bên nhô cái đầu nhỏ ra lén nhìn trộm, một bên nhỏ giọng nói:
"Đại Hoàng, có người xấu..."
"Gâu! Tư trưởng đại nhân xin cậu cứ yên tâm, có Đại Hoàng ở đây, sẽ không để cho bất kỳ ai làm cậu bị thương đâu!"
Chú chó lông vàng to lớn quay đầu lại, miệng nói ra tiếng người, giọng điệu nhẹ nhàng an ủi tiểu hài tử, nói xong lại quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Đông Lâm sủa to lên.
"Gâu gâu gâu!!!"
"Gâu! Kẻ xâm lấn kia, rời khỏi đây ngay!"
Bạch Đông Lâm chớp chớp đôi mắt, một tia bạch quang lóe lên, trong nháy mắt đã nhìn thấu tu vi lai lịch của con chó Đại Hoàng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận