Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1868 - Hôi Tịch sau vĩnh hằng (3)

“Thứ này phỏng chừng có liên quan đến lực siêu thoát?”
Hai mắt Bạch Đông chợt lóe, cảm giác đến tận cùng, thế nhưng vẫn không sao nhìn xuyên qua quy tắc vận chuyển của cánh cổng Vĩnh Hằng, đây hẳn là sức mạnh vượt trên cả Tin Tức, là Khái Niệm sức mạnh to lớn mà chỉ người siêu thoát mới có thể thống trị.
“Bạch đạo hữu, kính nhờ ngươi đấy!”
Trác Vân lần nữa cúi đầu hành lễ, trong lòng hắn ta biết rõ một khi vượt qua cánh cổng Vĩnh Hằng, thực sự sẽ là sống chết có số rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy cơ ngã xuống.
“Ha ha, đi thôi.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm hàm chứa ý cười, hắn lại không chết được, cái gì mà vùng đất hung ác cũng chỉ thoảng qua trong thoáng chốc, hắn không một chút do dự mà dẫn đầu bước ra, tiến vào cánh cổng Vĩnh Hằng.
Người tốt nha!
Đây là một người tốt đẹp và cao quý đến nhường nào!
Trác Vân hết sức kích động, lòng bàn tay khô cằn run lên nhè nhẹ, rồi vội vã bước theo.
“Đây chính là vùng đất Hôi Tịch sao?”
“Quả nhiên là quỷ dị!”
Bạch Đông Lâm xuyên qua cánh cổng Vĩnh Hằng hệt như làn sóng nước, tầm nhìn lúc sáng lúc tối, hiện giờ đã đi vào trong một thời không khác – vùng đất Hôi Tịch quỷ dị và đặc biệt, mà cả thế gian này chỉ có một.
“Đạo hữu! Xin hãy cẩn thận một chút!”
Ào, Hư Không nổi lên gợn sóng, Trác Vân xuất hiện bên cạnh hắn, lúc này sắc mặt nghiêm trọng, áo giáp trên người lấp lóe Thần Quang, cầm một viên bảo châu hỗn loạn không ngừng xoay chuyển trong lòng bàn tay, tất cả đều cuộn trào khí tức, là cổ khí còn mạnh mẽ hơn cả Vĩnh Hằng Đạo Binh.
“Không có gì đâu.”
Bạch Đông Lâm phất tay, hắn rất có lòng tin vào thực lực của chính mình, người đầu tiên dưới siêu thoát cũng chẳng phải chỉ là nói chơi cho vui, tuy rằng hắn đang ở vùng đất Hôi Tịch đầy rẫy nguy cơ, nhưng thật sự hắn không thể giả vờ thành dáng vẻ như đang đối mặt với đại địch được.
“Quả là thời không đặc biệt có một không hai!”
Ý chí trải rộng, so với thế giới bên ngoài, phạm vi che phủ đã thu hẹp lại mười lần, từng cảnh tượng lần lượt phản chiếu trong tâm trí hắn, cuối cùng Bạch Đông Lâm cũng hiểu được sự kỳ lạ của thời không này.
Thời Không Tuyệt Đối đen trắng đan xen nhau, bổ sung thêm “sức mạnh xoáy nước của Tuyền Qua Chư Thiên”, chính điều này đã sinh ra vùng đất Hôi Tịch.
Rốt cuộc là thần kỳ đến mức nào?
Ví dụ như có từng luồng ánh sáng đen trắng va chạm vào nhau ở cách đó không xa, đáng lẽ ra sức mạnh thời không phải làm phai mờ và triệt tiêu lẫn nhau, nhưng dưới tác dụng của một nguồn sức mạnh kỳ dị, lại biến thành một đám sương mù xám xịt.
Sương mù màu xám nổ tung, một số phân tử quái lạ không biết là gì hiện ra từ trong Hư Vô, sau đó phát nổ và vỡ vụn, một đóa Tử Hoa màu sắc sặc sỡ, đẹp một cách yêu dị mọc lên từ bên trong, chẳng mấy chốc đã thành thục, khẽ đung đưa và tỏa ra hương thơm không gì sánh bằng.
“Hồng Mông Tử Diệp Lan Hoa? Chỉ có ở bên trong Hồng Mông tử khí rực rỡ nhất mới có thể nhân giống với xác suất cực kỳ thấp, nó là một kỳ trân hiếm có, có thể so sánh với thập nhất giai!”
“Đây...... rốt cuộc là sức mạnh gì vậy?!”
Bạch Đông Lâm hết sức chấn động, hắn mở mắt nhìn trừng trừng vào quá trình đóa hoa này từ không thành có, nhưng lại chẳng thể nhìn thấu bí ẩn trong đó, hoàn toàn trái ngược với lẽ thường.
“Bạch đạo hữu, đây chính là chỗ thần kỳ của vùng đất Hôi Tịch, nguy cơ và cơ hội cùng tồn tại song song, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho vô số cường giả chân trước chân sau lần lượt nối gót vào nơi này.”
“Không chỉ để sát phạt lũ Tai họa đen tối, mà tìm kiếm cơ duyên, đạt được đột phá mới là ưu tiên hàng đầu.”
Bạch Đông Lâm im lặng không nói lời nào, giơ tay ngắt đóa Tử Hoa xuống, lần nữa xác nhận lại bản chất chân thực của nó, rồi mở miệng nuốt vào bụng.
Kỳ trân hiếm có ở cấp độ này không đủ để khiến hắn xúc động, từ khi ý chí của hắn bước vào bát cảnh để có thể sáng tạo ra thứ gì đó, hắn đã luôn không ngừng nghĩ tới Niệm sinh đại thiên, liên tục đưa từng vũ trụ khổng lồ trải dài hàng trăm nghìn tỷ năm ánh sáng vào Tuyền Qua Chư Thiên để nghiền nát cắn nuốt.
Mỗi một khoảnh khắc đều có đại thiên bị nuốt chửng, tương ứng, hắn cũng có thể sinh ra Hồng Mông Tử Diệp Lan Hoa – loại kỳ trân ở cấp bậc thập nhất giai này chỉ trong một ý niệm.
Nhưng Niệm sinh đại thiên không phải là toàn năng, một trong những hạn chế là bản thân phải nắm rõ và hiểu thấu đáo những thứ được sinh ra từ trống rỗng, giống như lúc sao chép và dán thì trước hết ngươi cần có đối tượng để sao chép vậy.
Điều này liên quan đến “tin tức” của vạn sự vạn vật, những sự vật ở các cấp bậc khác nhau sẽ có chiều sâu tin tức khác nhau, nếu Bạch Đông Lâm muốn niệm sinh vạn vật, thì nhất định phải nắm được tin tức của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận