Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 842: Đồ mặt dày

“Ngươi yên tâm, ngươi cũng không cần có cái tâm lí phải gánh cái gì, tất cả mọi người đều hiểu rõ cách làm người của ta, là người nói lời sẽ giữ lấy lời.” Trong ánh mắt Bạch Đông Lâm lộ ra chút ý cười, đúng như là nói lời sẽ giữ lấy lời, nói sẽ giết cả nhà người ta thì ngay cả một con chó cũng không hề tha.
Độc Nha Miểu Miểu giận dỗi bĩu môi, hừ, tên lưu manh không có liêm sỉ khốn khiếp, đã nói sẽ giữ lời rồi, nếu không phải không hiểu rõ được tên Bạch Đông Lâm này, sợ lộ ra sơ hở, nàng ta sớm đã gọi các trưởng bối trong tộc đến loạn đao chém chết tên vô sỉ kia rồi!
Khai thông vui vẻ kết thúc, nghĩ sẽ được đáp án, tâm tình Bạch Đông Lâm vui hơn hẳn, đứng dậy nhìn ra xa, cảm nhận luồng khí đất trời.
Trong thời gian ba tháng này, hắn cũng không thể không làm việc gì, trước là phải lấy được Thất Tuyệt thảo, tìm ra người đứng đầu Tiềm Long bảng, rồi lại tìm phương hướng của luồng khí phức tạp nữa.
Bạch Đông Lam dẫm lên hư không, quay lại nhìn Độc Nha Miểu Miểu, đưa tay ra hiệu.
Trong khoảnh khắc Độc Nha Miểu Miểu cũng do dự, cũng đạp lên hư không, đầy miễn cưỡng nắm lấy tay áo Bạch Đông Lâm.
Hắn lắc đầu bật cười, cái mặt nhóc quỷ nhỏ này nhăn nhăn nhó nhó, cứ như là hắn ăn hiếp nàng ta, không suy nghĩ đến nữa, một bước vượt qua hư không, chạy nhanh hết mức.
“Này! Ngươi muốn mưu toan gì với Thất Tuyệt thảo thật sao? Nhắc nhở ngươi một chút, những cường giả kia càng mạnh mẽ kia thì có mục tiêu càng lớn, nhưng mà Thất Tuyệt thảo này…”
“Vẫn như cũ thôi, có thế lực mạnh tới tranh đoạt, chuyện này từ xưa đến nay đều xảy ra, mặc dù là ngươi rất mạnh nhưng không phải là đối thủ của những lão quái vật kia được đâu.”
Mau lên mau lên! Mau mau bỏ cái suy nghĩ đó đi, thả bà cố nội này ra, bổn tiểu thư cũng không muốn cùng đi mạo hiểm với cái tên chết tiệt này đâu!
“Ha ha, phiền lòng cô nương lo lắng rồi, yên tâm đi, thế nhưng ta lại rất mạnh đó.”
Phì! Đồ mặt dày!
Ai lo lắng cho cái tên vô sỉ này, bổn cô nương chỉ ước gì ngươi sẽ chết bất đắc kì tử ngay lập tức luôn!
Độc Nha Miểu Miểu trợn to mắt.

Càn Nguyên giới, Thiên Vực.
Ở Thiên Cơ các, những ngọn núi đỉnh cao chót vót.
Phía trên đỉnh núi có một không gian kì dị, nghe nói rằng nơi này là nơi gần trung tâm của thế giới nhất. Trong không gian kỳ lạ này, có một cung điện bằng đồng cổ xưa, đang chết dần theo gió mạnh của thứ nguyên.
Bên trong cung điện, có mấy chục nhân vật ngồi trong đại điện sáng trưng rộng lớn, tất cả đều là những lão giả với mái tóc trắng xóa, đều mặc một trường bào trắng tinh khôi, và bên trên là những Thần Văn màu vàng huyền ảo.
Những lão giả này tay kết pháp quyết, dựa theo vị trí đặc biệt mà vây quanh thành một vòng trong, trong trung tâm vòng trong là lơ lửng một cái vòng có kiểu dáng xưa cũ, lưu chuyển quanh luồng khí năm tháng của la bàn.
La bàn bất định liên tục thay đổi. Cái chất của nó cũng không biết tên, không phải vàng, chẳng phải ngọc, phải mộc cũng không là đá.
La bàn xoay chuyển bất định, có vô số dòng khí lan rộng kéo dài đến một nơi không xác định.
“Trước kia La Bàn Thiên Cơ không phát triển mạnh, nhìn đi, bên trong Hải Nhãn bí cảnh đã hội tụ không ít thiên kiêu.”’
Có một vị lão giả mở miệng, những người còn lại cũng từ từ mở mắt ra.
“Đúng vậy, ta có một cảm giác rất tăm tối. Việc theo đuổi vô số thế hệ trong Thiên Cơ các sẽ đạt được trong thời đại này!”
“Chúng ta sẽ là người đầu tiên phá vỡ bí ẩn của vũ khí cổ đại, tạo ra dấu ấn vĩnh viễn theo năm tháng.”
Lời này vừa nới ra, trong đại điện luồng khí của những lão giả đều động, điều này có nghĩa là, không có bất kì người nào bỏ qua việc này, tâm tình cao thâm cũng phải gợn sóng đôi chút.
“Vào thời Thượng Cổ, đời thứ nhất lão tổ Thiên Cơ của Thiên Cơ các ta đã tạo ra La Bàn Thiên Cơ này, mọi người trong thế gian đều nói La Bàn Thiên Cơ này là một thứ tiên khí không tầm thường.”
“Ha ha, bọn hắn sao có thể hiểu được sự truy đuổi của bọn ta!”
Mấy chục lão giả đứng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào La Bàn Thiên Cơ đang lơ lửng giữa không trung, đầy ắp những yêu quý vô tận.
Bên trong mỗi người, hành tẩu thế gian thì đều là người người kính ngưỡng “Thiên Cơ Lão Nhân”!
Thiên Cơ Lão Nhân cũng không phải là xưng hô của một người nào đó, mà là xưng hô vinh dự của Thiên Cơ các với một tu sĩ đã đến cực cảnh đạt được vận mệnh chi đạo.
“Trải qua mấy thời, năm tháng vô tận, vận mệnh đan xem qua lại, thu nạp chúng sinh Thiên cơ, diễn biến, hấp thu, tiến hóa!”
“La Bàn Thiên Cơ, sẽ tấn thăng thành… một cổ khí thực thụ!”
La Bàn Thiên Cơ, đây sẽ là cổ vật cổ xưa tạo thành đầu tiên nhờ cổ khí.
Hải Nhãn bí cảnh, trung tâm của một trong sáu thế giới, Kinh Minh giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận