Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 766: Đại Phù Đồ

Vẻ mặt của Chí Thiện đầy vẻ thương xót, chắp tay trước ngực, kim quang bên ngoài càng thêm lộng lẫy, thân hình biến cao hơn trăm trượng, là Phật Đà Kim Thân! “Con lừa trọc! Ngươi tìm chết!”
Cảnh tượng tương tự xuất hiện cùng lúc ở hai nơi khác, Vô Vi và Chí Ác, cũng khởi động trận pháp, chặn lại một chiếc phi thuyền.
Ba Thần Hồn đối mặt với sát ý điên cuồng của Hải Yêu, biểu tình khác nhau, hoặc thường xót, hoặc hờ hững, hoặc khát máu.
Mặc dù Thần Hồn của Bạch Đông Lâm cường đại, nhưng vẫn kém xa so với bản thể thân thể. Là một thể tu nắm giữ số lượng Linh Khiếu lớn, thân thể mới là lực lượng trung tâm!
Bởi vậy nếu đơn độc đấu, cho dù trong tình huống có trận pháp phụ trợ, ba Thần Hồn cũng không chắc chắn có thể thuận lợi giải quyết đám Yêu tộc.
Dù sao số lượng bên đối phương rất đông, còn có không ít tu sĩ Thần Nguyên cảnh, hơn nữa ở dưới tình huống trọng nguyệt áp chế huyết mạch Hải Yêu, Thần Hồn khắc chế Yêu tộc, áp lực không nhỏ.
Nhưng Bạch Đông Lâm đã sớm có tính toán, chỉ thấy trong đầu của ba Thần Hồn, đột nhiên xuất hiện một lốc xoáy màu đỏ tươi, đó là thông đạo Thế giới thấp Duy.
Lấy Thế giới thấp duy làm thông đạo, ba nơi cách xa nhau ngàn vạn dặm, quỷ dị liên hệ với nhau.
Vô Vi bước lên hư không, hai khí hắc bạch quấn quanh thân thể, Bát Quái Thái Cực Đồ không ngừng xoay tròn trong mắt, tay kết ấn “Thiên”, lạnh nhạt mở miệng.
“Thiên!”
Chí Ác nở nụ cười nặng nề dữ tợn, chữ “Ma” màu đỏ tươi ở sâu trong hai mắt sáng lấp lánh, lửa cháy đen nhánh vô cùng vô tận hừng hực thiêu đốt thân thể cao lớn, tay kết ấn “Địa”, cao giọng gầm lên.
“Địa!”
Chí Thiện hơi híp mắt lại, chữ “Vạn” rực rỡ lấp lánh, Phật quang tràn ngập hai bên sau đầu của hắn hiện lên gương mặt, Phật Đà vui buồn giận buồn, tay kết ấn “Nhân”, nhẹ giọng tụng niệm.
“Nhân!”
Một cỗ dao động huyền dị, thông qua thế giới thấp duy, chặt chẽ kết nối ba người lại.
Hai mắt rực rỡ Thần quang, cùng nhau quát.
“Thiên Đạo!” “Địa Ma!” “Nhân Phật!”
“Siêu Duy · Tam Tài Tam Đạo Tam Thiên Giới · Đại Phù Đồ!”
Ngẩng đầu —
Tế Diệt! Kiếp Diệt! Phá Diệt!
Chúng sinh toàn diệt!
“A a a!! Không!”
“Đây là thứ gì, ta, ta chết mất……”
“Đây là loại bí thuật Tiên pháp gì vậy, ta chết cũng không oan! Ha ha ha! Chết dưới thuật này, đáng giá!”
Kim quang, ma diễm, thế giới trắng đen, chậm rãi biến mất, tất cả quay về yên lặng.
“Ha ha, cuối cùng cũng đánh xong, kết thúc công việc!”
Ba Thần Hồn duỗi tay dẫn theo đầu của đám vương tử Hải Yêu, bóng người lóe lên, bước vào thông đạo màu đỏ tươi, trong nháy mắt trở về bên trong Thần Hải.
Ánh mắt của Bạch Đông Lâm hơi nhúc nhích, vẫn chưa để ý, tầm mắt vẫn dừng ở bên trong hố sâu dưới chân núi cách đó không xa.
Nơi đang điên cuồng chém giết, là đại phu nhân và các tộc nhân của nàng.
Tùy ý khoanh chân ngồi xuống, suy nghĩ biến đổi liên tục, tâm tư dừng ở bên trong chiến trường Hải Yêu Đế thành.
Haizz, hình như làm được một vụ lớn!
Bảo khố của Hải Yêu, còn có đầu lão tổ ném ở ven đường không ai muốn.
Ha ha, hình như hắn muốn tất cả…
Rầm.
Bùm bùm!
Chùm ánh sáng chói lọi bùng lên trong hố sâu dưới đáy biển, vô số lưỡi kiếm ánh sáng quỷ dị ngưng tụ đập loạn xạ về mọi hướng. Những nơi lưỡi kiếm đi qua đều bị cắt nát bấy, tầng nham thạch trong lòng đất bị chấn thành bột mịn, hố sâu lại hạ xuống trăm dặm.
“Khục khục, đồ khốn kiếp! Phủ nguyên soái các ngươi đều là đám khốn nạn, một gia tộc tạp chủng, thật có dã tâm không nghe lời, sao dám…”
Thân thể yêu thú to lớn của Cửu hoàng tử bị đổ trên mặt đất, vô số vết thương đâm vào mạch máu, tràn ngập khí tức pháp tắc phức tạp, phá hủy và mạt sát mọi sinh lực trong cơ thể kia.
“Ha ha ha! Nhưng thật sự rất tốt! Ánh mắt cừu hận của ngươi quả thực làm cho bản hoàng tử rất hài lòng! Ha ha, thật đáng tiếc…. Nếu giết ta thì sao? Người thân ruột thịt của ngươi có thể sống lại sao? Hành hạ mà họ phải chịu đựng có thể xóa bỏ được được sao?”
“Khụ khụ, đại phu nhân… Nữ nhi của ngươi thật không kém đâu, nhất là dáng vẻ chúng ở dưới thân bản hoàng tử tuyệt vọng kêu rên, ồ ồ, không được, đó thật là một cảnh tượng tuyệt vời! Để ta chỉ cho ngươi xem thế nào?”
Cửu hoàng tử nở nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt gớm ghiếc và xấu xí, hắn ta dùng một chút yêu nguyên trong cơ thể biến thành vô số điểm sáng, dần dần ngưng tụ thành một bức tranh hư ảo trong hư không.
Đại phu nhân tay cầm trường kiếm đứng trong hư không, hai mắt từ từ nhắm lại, chế dấu vẻ thống khổ, thân hình vừa động, ánh kiếm lạnh lẽo cắt phá hư không, đầu Cửu hoàng tử rơi xuống đất.
“Ngươi nói không sai, hết thảy đều không thể vãn hồi, nhưng kết cục của những súc sinh này ít nhất cũng có thể an ủi linh hồn bọn họ trên trời…”
Đại phu nhân im lặng một lúc, sau đó nhấc đầu lâu Cửu hoàng tử và Lục hoàng tử biến thành ánh sáng trắng bay hướng đến chỗ Bạch Đông Lâm mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận