Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1603 - Quỹ đạo vận mệnh (2)

“Giết…”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm hờ hững, chiếm tiện nghi đương nhiên phải rèn sắt khi còn nóng, một bước vượt qua dòng sông thời gian, nắm đấm khủng bố đủ để nổ tung vũ trụ hung hăng đập vào mi tâm Mẫu Hà.
Im hơi lặng tiếng, không có chút hủy diệt nào xuất hiện, Mẫu Hà chỉ biết đứng tại chỗ, hứng chịu một đòn này, ngay cả làn da cũng không lõm vào tí nào, công kích của Bạch Đông Lâm giống như một cơn gió nhẹ lướt qua mặt.
Phụt phụt!
Bóng dáng Bạch Đông Lâm hơi chậm lại, một cái lỗ lớn đen kịt xuyên qua đầu hắn ở mi tâm, vết thương trong nháy mắt khôi phục, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Đó không phải là sức mạnh vận mệnh.
Hắn không thấy Mẫu Hà ra tay, cũng không nhận thấy được khí tức dao động gì, thần thông phòng ngự của hắn thậm chí không có bất kỳ phản ứng gì.
“Hừ!”
Bạch Đông Lâm không tin tà, biến chưởng thành đao, khí tức tràn ngập hủy diệt chém mạnh vào cổ Mẫu Hà.
Mẫu Hà vẫn không nhúc nhích, một đòn toàn lực của hắn không hiểu sao lại biến mất.
Cánh tay Mẫu Hà xuyên qua thời không, một ngón tay kim quang chói mắt đâm vào mi tâm của hắn với tốc độ không nhanh không chậm, nhưng lại bị Bạch Đông Lâm dễ dàng tránh thoát.
Răng rắc...
Bạch Đông Lâm rõ ràng đã tránh thoát được công kích, bỗng nhiên cả người cứng đờ, ở mi tâm kéo dài ra một tia máu, lập tức bị chém thành hai nửa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thân thể Bạch Đông Lâm vỡ vụn, hạt Bản Nguyên hủy diệt sống lại nhiều lần mới làm hao mòn đi lực lượng hủy diệt khủng bố kia, ánh mắt sáng rực, lóng lánh thần quang bảy màu, nhìn thấu tất cả dấu vết công kích có thể tồn tại.
Ngón tay đâm vào không khí, Mẫu Hà biến ngón tay thành chưởng, nhẹ nhàng chém về phía Bạch Đông Lâm, nhưng lại bị hắn dễ dàng tránh thoát.
“Sức mạnh nhân quả?”
Trong mắt Bạch Đông Lâm lóe lên vẻ chợt hiểu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào vòng nhân quả, trên đó tản mát ra khí tức kỳ dị, bao phủ Mẫu Hà.
Hay cho cái lấy kết quả làm nguyên nhân!
Quan hệ nhân quả của sự công kích của Mẫu Hà đối với hắn bị đảo ngược, đầu tiên là chịu sát thương do công kích gây ra, sau đó Mẫu Hà hoàn thành động tác tấn công.
Mà công kích của hắn với Mẫu Hà không có tác dụng có lẽ là do quả đã bị xóa thẳng đi.
Trong mắt Bạch Đông Lâm lóe lên một tia bất đắc dĩ, cho dù là biết điểm này, nhưng hắn không còn cách khác để tiến hành phản kích hiệu quả, đây chính là sự áp chế cảnh giới.
Mặc dù hắn cũng nắm giữ lực lượng nhân quả, nhưng chỉ là sức mạnh Quy Tắc bản nguyên mà thôi, còn kém một cấp độ so với nguyên tắc đại đạo mà Mẫu Hà nắm giữ, hoàn toàn bị áp chế.
“Cũng may, tình huống không phải là tệ nhất.”
Bạch Đông Lâm hơi vui mừng nhìn thoáng qua, bàn tay nhô ra từ vùng đất chưa biết tên nắm chặt vòng thời không.
Sức mạnh nhân quả cực kỳ đáng sợ, nhưng để phát huy tác dụng lớn nhất của nó thì phải dựa vào sức mạnh của thời không.
Ví dụ, để xóa bỏ nguyên nhân tồn tại của hắn, sức mạnh nhân quả nhất định phải mượn sức mạnh của thời không, kéo dài đến khi hắn có thể tạo ra tiết điểm thời gian.
Thậm chí đơn giản hơn, nó có thể sử dụng đạo tắc thời không vượt qua thời gian không gian, bóp chết hắn từ khi còn bé, khi đó hắn vẫn chưa thức tỉnh thiên phú Bất Tử Bất Diệt.
Có thể sống sót đến ngày Phá Bích, chứng tỏ kết quả tồi tệ nhất này đã không xảy ra, hắn đã sớm dự đoán được đạo tắc thời không do Mẫu Hà kiểm soát lại xuất hiện vấn đề.
Sự tồn tại của bàn tay lớn này là nguyên nhân tất nhiên, cũng là kết quả tất yếu phải xảy ra.
“Chỉ dựa vào đạo tắc nhân quả thì không thể duy trì được sự tồn tại của ngươi, trước đó, ta muốn thử một lần xem thử...”
“Có thể phá vỡ vòng nhân quả hay không!”
Oành~
Đôi mắt Bạch Đông Lâm trợn tròn, hai tay nắm lại, đặt ngang hông, tóc dài tung bay, một cột sáng khí tức không thể ngăn cản được phóng lên trời.
“Cực Tẫn Thăng Hoa!”
Linh khiếu nhất nguyên hừng hực thiêu đốt, kim viêm cực nóng phun trào, liếm láp từng tấc thời không vỡ vụn thành từng mảnh.
Đây là cấm thuật không có hạn mức cao nhất, công với việc tăng cường thế giới Linh Khiếu, sau khi thiêu đốt, sức mạnh bổ sung cho Bạch Đông Lâm liền có thể tăng lên vô hạn.
Dưới sự bùng nổ toàn lực, hình thức tồn tại của Bạch Đông Lâm mơ hồ đã xảy ra thay đổi, bóng dáng vặn vẹo mông lung, tựa như đã vượt ra khỏi thiên địa.
“Nguyên tắc Đại Đạo? Ha ha, nếm thử một lực phá vạn pháp của ông mày đi!”
Răng rắc…
Bước ra một bước, thời không trong phạm vi hàng trăm triệu năm ánh sáng lập tức bị phá vỡ, sụp đổ rồi biến mất.
Bóng dáng mơ hồ, tốc độ khủng bố không cách nào cảm giác được, hơn nữa sức mạnh bùng nổ vô tận, lúc này năng lượng vật chất của Bạch Đông Lâm đã vượt qua cả thời không kỳ lạ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận