Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1102: Liên Tâm muốn chết cũng khó

“Chậc! Mũi nhọn sắc bén quá!!!” Trong nháy mắt trận pháp dâng lên, Gungnir lập tức xuất hiện trước bình chướng nặng nề, trong lúc không tiếng động, có thể chống lại trận pháp mạnh mẽ của cường giả Phong Đế công kích điên cuồng, trực tiếp xuyên qua một cái động lớn!
Không có bất kỳ cuộc giao tranh khốc liệt, không có bất kỳ âm thanh, thậm chí không có sự bùng nổ năng lượng dao động, trận pháp đã được xuyên thủng như vậy!
Đây chính là Gungnir!
Tuyệt đối trúng mục tiêu! Hoàn toàn xuyên thủng!
Răng rắc! Cửa động mượt mà bóng láng, sức mạnh to lớn kỳ diệu bộc phát, vô số vết nứt lan rộng, cửa động lớn bằng nắm tay mạnh mẽ khuếch trương đến trăm vạn trượng.
“To gan…”
“Kẻ nào dám tập kích Thiên Cơ các!”
Ầm đùng đùng! Trong ngoài Thiên Cơ các, vô số khí tức khiếp người bộc phát, một bóng dáng áo bào trắng đứng ở hư không, hai mắt thăm dò thiên địa, tay kết pháp quyết, thấm nhuần thiên cơ.
“Hừ! Là ta!”
Bạch Đông Lâm bước ra từ trong Duy Độ, tay cầm Gungnir tự động thu về, bỏ qua thần niệm mọi người điên cuồng càn quét, bóng dáng đã xuất hiện sâu trong một thần điện nguy nga, nơi này là trung tâm cấm địa của Thiên Cơ các.
“Dừng lại! Cuồng đồ, ngươi có biết ngươi phạm phải tội lớn cỡ nào không?”
Sắc mặt mọi người thay đổi mạnh mẽ, cảm giác được khí tức của Bạch Đông Lâm, bóng dáng lóe lên, đã xuất hiện trong thần điện, vây quanh Bạch Đông Lâm.
Bạch Đông Lâm nhíu mày nhìn lướt qua mọi người, thần sắc bạo ngược, hư không sau lưng run lên, giới vực tràn ngập uy áp mênh mông hiện lên, ngàn vạn điểm sáng rực rỡ hội tụ thành đạo văn huyền ảo, mơ hồ lóe ra hào quang đỏ tươi.
“Thiên Cơ các, chớ tự ngộ!”
Vù vù!
Trong đại điện vang lên tiếng vù vù dày đặc, vẻ mặt mọi người thay đổi kịch liệt, cúi đầu nhìn lại, dấu ấn chiến hồn lấp lánh kịch liệt, sau đầu tự động hiện lên chứng từ quân hàm, có tàn nguyệt đỏ tươi, cũng có mặt trời gay gắt, đều khẽ run rẩy, hào quang ảm đạm, mơ hồ có xu thế tán loạn.
“Đây, đây là…”
“Giới chủ! Giới chủ…”
“Cái gì?”
Sắc mặt của rất nhiều trưởng lão Thiên Cơ các thay đổi, theo bản năng thân thể lùi về phía sau mấy bước, trong lòng lập tức hiện lên sự bừng tỉnh, bốn chữ lớn “cung chủ Bạch giới” lần nữa quanh quẩn trong lòng bọn họ, ẩn chứa ý cảnh cáo.
Đây là Giới chủ thật sự!
“Là hắn! Hắn, hắn là Bạch Đông Lâm!”
Lúc này, cuối cùng cũng có người nhận ra Bạch Đông Lâm, quả thật từ lúc Gungnir xuyên qua đại trận hộ tông, thời gian mới trôi qua hai hô hấp, đủ loại biến cố, cảm xúc mọi người kích động nên mới nhận ra Bạch Đông Lâm chậm một chút.
Dù sao Bạch Đông Lâm cũng có ý nghĩa đặc thù với Thiên Cơ các, mỗi một trưởng lão đã sớm thấy qua tranh vẽ của Bạch Đông Lâm.
“Bạch, Bạch đại nhân, đây…”
Sắc mặt mọi người trở nên trắng bệch, trán toát mồ hôi, trong khoảng thời gian ngắn những người khôn ngoan này không biết nên mở miệng như thế nào.
“Ra ngoài hết đi.”
Bạch Đông Lâm hờ hững mở miệng, không có thời gian dây dưa với những lão già này, dứt lời, đích thân đi đến thạch đài sâu trong đại điện.
“Tuân mệnh đại nhân!”
Mọi người tự biết mình đã gây ra họa lớn, việc này không còn là chuyện bọn họ có thể xử lý, nên vội vàng khom người, lập tức rời khỏi thần điện.
Sâu trong thần điện, một thông thiên đài do nguyệt thạch trắng noãn xây đắp mà thành, mái vòm trên thạch đài trống rỗng, là một lỗ hổng sâu, không biết kết nối đến nơi nào.
Bình đài trên đỉnh thông thiên đài có ánh sáng trắng vô tận hội tụ, đan xen tạo thành một chòm sáng khổng lồ, mơ hồ có thể nhìn thấy, trong đó có một nữ tử mặc váy trắng phiêu dật, hàng lông mày mảnh mai nhíu lại, như thể chịu đựng nỗi đau không thể tưởng tượng được.
Bạch Đông Lâm bước ra một bước, lập tức xuất hiện bên trong quang cầu, nhướng mày, ánh sáng trắng hai mắt như đom đóm, đã thấu hiểu tình hình sâu trong cơ thể Liên Tâm.
May thay, vẫn chưa chết, hiện tại có hắn ở đây, muốn chết cũng khó.
Từ khi hắn bị Liên Tâm đánh thức tỉnh, mới chỉ trôi qua thời gian năm hơi thở.
“Hự! Sư đệ… là đệ sao?”
Dường như cảm nhận được khí tức của Bạch Đông Lâm, mặt mày Liên Tâm khẽ run, gian nan mở mắt ra, đợi thấy rõ bóng dáng trước mắt, trong mắt không khỏi hiện lên tia vui sướng.
“Không ngờ trước khi chết còn có thể nhìn thấy sư đệ ngươi, thật tốt…”
Đôi mắt trong suốt của Liên Tâm nhìn chằm vào Bạch Đông Lâm, muốn nhìn lâu hơn một chút, nàng ta biết rõ tình hình của mình, qua mười hơi thở nữa sẽ hoàn toàn chết đi, Chân Linh cũng không thể ở lại.
“Hừ! Chết sao?”
“Tỷ là một trong mười hai lâu chủ của Bạch Ngọc Kinh ta, không được ta cho phép, không ai dám cướp đi tính mạng của tỷ!”
Liên Tâm nghe vậy, miệng nhỏ nhếch lên, nước mắt trong hốc mắt không nhịn được mà đảo quanh, đau khổ đáng sợ nàng ta cũng không khóc nức nở, nhưng lúc này lại bị câu nói này của Bạch Đông Lâm đánh trúng nơi yếu mềm nhất trong lòng nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận