Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 680: Đột phá trong chiến đấu

Hai Hải Yêu mặc áo choàng đen hóa thành hai vệt sáng đen, nháy mắt chui vào quả cầu sáng lớn bên kia, nơi hai vệt sáng này đi qua, không gian thứ nguyên quay cuồng kịch liệt, sát khí tanh hôi tràn ngập điên cuồng lan tràn. Đại năng Hải Yêu có được thực lực phong Hầu cường đại, có bọn họ gia nhập, áp lực của Thủy Vượn Vương nháy mắt tăng vọt, bị ép tới bại lui liên tục, tốc độ tiêu hao thần lực càng mạnh.
Tình hình chiến đấu ngày càng nghiêm trọng, cận chiến thì Thủy Vượn Vương dùng ‘Cố’ cường hóa thần khu, công kích tầm xa thì hai mắt và miệng đều phun ra cột sáng Plasma uy thế khủng bố, cường ngạnh đỡ công kích, hóa thành ‘khí và dịch’, giảm bớt rất nhiều thương tổn.
Hình thái Đấu Vượn, địa, phong, thuỷ, hỏa thêm thân, dù là tấn công hay phòng ngự đều mạnh cực kỳ, dù là thần khu khổng lồ thường bị đánh nát, chỉ cần hào quang bốn màu lóng lánh mà qua, nháy mắt là khép lại, nhưng sẽ tiêu hao một chút thần lực.
Chiến! Chiến! Chiến!
Thủy Vượn Vương càng chiến càng mạnh, ảo ảnh tâm vượn trong lòng điên cuồng thôn phệ chiến ý, sát ý bành trướng cực nhanh, loáng thoáng hợp nhất với thần khu.
Thình thịch thịch!
Trái tim nảy lên kịch liệt đều nhịp, một tia cảm giác khác lạ hiện lên trong lòng, hai mắt Thủy Vượn Vương chợt sáng rỡ, một tia xanh biếc chợt lóe mà qua giữa đôi mắt đỏ tươi.
Loại cảm giác này…
Linh quang trong thần hồn Thủy Vượn Vương nhoang nhoáng như điện, hắn ta đã nắm giữ tới cơ hội đột phá!
Đột phá! Đột phá!
Chỉ cần đột phá thành công, hết thảy đều còn cơ hội xoay chuyển.
Chiến đấu trong không gian thứ nguyên càng thêm kịch liệt, tâm vượn trong cơ thể Thủy Vượn Vương điên cuồng rít gào, cảnh giới dần buông lỏng.
Một tia khí tức không rõ nhoáng lên ngoài thân thể Thủy Vượn Vương. Chúng đại năng và Minh Lam đang điên cuồng công kích đều không cảm ứng được trạng thái Thủy Vượn Vương khác thường, chiến ý hừng hực nhược hóa cảm giác của bọn họ.
“Hả?”
Minh Không vẫn chăm chú quan sát chiến trường chợt giật thót, vẻ mặt nghi hoặc, lại như nghĩ tới cái gì, lập tức tái mặt.
“Không hay rồi! Lão vượn này muốn đột phá trong chiến đấu!”
Minh Không nhấc chân, lại cường ngạnh dừng lại. Không được, hắn ta không thể ra tay, phong ấn trấn áp trong cơ thể đã sắp hoàn thành, nếu ra tay nhất định sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhưng càng không thể mặc cho Thủy Vượn Vương đột phá thành công!
Minh Không híp mắt lộ ra một tia lãnh lệ, chậm rãi dừng tầm mắt tại chúng thủy vượn phía sau.
“Khà khà, kẻ chí tình chí nghĩa không thích hợp đi lên con đường tu luyện tàn khốc đâu!”
Hăn ta vung tay lên, hai con thủy vượn cao tới mấy vạn trượng bị xiềng xích màu bạc quấn quanh, xích bạc lan tràn, kéo thủy vượn vào quả cầu sáng thật lớn kia. Chờ khoảng cách Thủy Vượn Vương hơn mười vạn trượng, xiềng xích màu bạc lập tức thắt chặt, khí tức quy tắc tràn ra, cơ thể thủy vượn cứng rắn vô cùng bị xích bạc cắt nhỏ như cắt đậu phụ, máu đỏ tươi bắn tung tóe, đốt cháy mỗi phân tử, tan biến vào hư vô.
Grào grào grào!
Lửa bạc đốt cháy thêm vào đau đớn khủng bố, thủy vượn điên cuồng gào rống, sóng âm nháy mắt vang vọng quả cầu sáng.
Thủy Vượn Vương vốn đang lâm vào trạng thái đột phá huyền diệu khó giải thích chợt co rụt đồng tử, liên hệ giữa huyết mạch khiến hắn ta muốn không nhìn cũng vô dụng.
“A a a! Khốn nạn vô liêm sỉ!”
Thủy Vượn Vương điên cuồng, Toái Hải bay múa, nháy mắt đánh bay mấy đại năng, nhào thẳng về phía tộc nhân đang gào rú thảm thiết.
“Ngăn hắn lại!”
Minh Lam và chúng đại năng cũng phản ứng lại, vẻ mặt kinh hãi, hừng hực thiêu đốt thần lực tăng mạnh công kích lên vài lần.
Trạng thái của Thủy Vượn Vương lúc này cực kỳ không ổn định, dưới cảm xúc kích động còn suýt sụp đổ giữa trạng thái đột phá. Hắn ta không thể trơ mắt nhìn tộc nhân chết ở trước mặt mình, nhưng bị đám người Minh Lam ngăn trở làm hắn khó mà tiến thêm bước nào.
Gào ư!
Theo một trận gào thét cuối cùng, hai con thủy vượn thoáng cái bị đốt cháy thành hư vô, lực lượng quy tắc theo liên hệ nào đó chốn u minh, vượt qua không gian thật mạnh, tiêu diệt luôn con đường phục sinh sau đó.
“Không!”
Thủy Vượn Vương ngửa mặt lên trời rống giận, khóe mắt ứa huyết lệ.
Răng rắc!
Một tiếng tan vỡ nhỏ đến gần như không thể nghe thấy vang lên, trái tim rạng rỡ ánh sáng ngọc lúc này tràn đầy vết rạn, tâm vượn thật lớn thét dài một tiếng rồi tan vỡ, biến mất.
Đột phá thất bại, phản phệ khủng bố buông xuống, đôi mắt rạng rỡ như mặt trời của Thủy Vượn Vương nhất thời tối sầm lại, khí tức vờn quanh thân thể hàng xuống liên tục.
“Chính là lúc này!”
Hai mắt Minh Lam sáng ngời, nơi này đều là đại năng, đương nhiên vô cùng biết cách nắm bắt thời cơ. Bọn họ đều bắt được khoảnh khắc Thủy Vượn Vương tâm thần thất thủ, phát ra công kích cường đại nhất của mình.
Bọn họ tin chắc, sau một kích này, thần lực của Thủy Vượn Vương chắc chắn sẽ rơi xuống đáy cốc.
“A a! Tiểu nhân đê tiện! Minh Không, ta chửi tám đời tổ tiên nhà ngươi”
Bạn cần đăng nhập để bình luận