Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 849: Linh Tê Nhất Chỉ

Trong đầu hắn ta suy đoán ra mấy chục cách Trích Tiên sẽ dùng để đối phó, nhưng không ngờ lại bị Trích Tiên dễ dàng đỡ được như vậy, chỉ dùng một ngón tay thôi. “Không hổ là Trích Tiên, rất mạnh! Chiêu mới nãy là gì?”
Ánh mắt Hàn Dịch rũ xuống, pháp lực cuồn cuộn trong cơ thể không ngừng sôi trào quay cuồng, từng cỗ khí tức lạnh lẽo chậm rãi tràn ra.
“Linh Tê Nhất Chỉ.”
“Ha ha ha! Hay, Linh Tê Nhất Chỉ rất tốt! Nhìn chiêu này của ta xem, thử xem có đỡ được không!”
“Nghìn Lẻ Một Ngày Nghìn Lẻ Một Đêm – Diệt Thế – Đại Hồng Thủy!”
Đoàng!
Tiếng sóng thần cuồn cuộn vang lên từ phía chân trời.
Bóng dáng lạnh lẽo đã tan biến, thay vào đó là kích ảnh dài vô tận che trời, giống như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, hư không bị xé rách ra vô số vết rách đen nhánh.
Trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm!
Không gian hình cầu trong phạm vi ngàn dặm tràn ngập kích ảnh vô tận, Trích Tiên đứng chính giữa không gian, bị hàn quang bao vây chặt chẽ khắp bốn phương tám hướng, không có chỗ nào có thể trốn tránh.
Tí tách ——
Bên trong tầm nhìn của Trích Tiên, theo từng vòng sóng gợn nhộn nhạo lướt qua, thời gian ở đó như bị ấn nút tạm dừng, có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong kích ảnh vô tận, đến cả mỗi chi tiết trên tam soa kích đều rõ ràng ngay trước mắt.
Lách cách!
Trích Tiên vươn đôi tay, búng từng kích ảnh, thành thạo như thể đang đi bộ trong sân vắng.
Trong mắt những người đang quan sát trận chiến ở bên ngoài và Hàn Dịch chỉ có thể thấy bóng dáng Trích Tiên hơi loé lên, lập tức huyễn hoá ra vô số cánh tay, đánh lui từng kích một của Hàn Dịch.
“Cái gì!?”
Hai mắt Hàn Dịch trợn tròn, kinh ngạc sợ hãi trong lòng hắn ta còn chưa kịp dâng lên thì đã có sức mạnh to lớn vô tận truyền đến cơ thể hắn ta qua tam soa kích. Hắn ta không kịp nghĩ nhiều, hư hoá đã không thể loại bỏ được lực lượng này, trong lòng hắn ta rống giận.
“Hóa biển!”
Xôn xao ——
Bóng dáng Hàn Dịch lùi lại đột nhiên run lên, nháy mắt bộc phát ra, hóa thành nước biển vô tận, lơ lửng bên trên hư không, liếc mắt đã thấy không có phạm vi nhỏ hơn trăm dặm, giống như một đại dương thật sự.
Biển động ầm ầm, sóng cuộn quay cuồng, bọt sóng vỗ cao đến mấy vạn trượng, đó là lực phản kích quấy phá của Trích Tiên, Hàn Dịch đang chật vật tránh thoát lực huỷ diệt này thông qua dao động của biển rộng, nước biển không ngừng bị xoá bỏ, hiển nhiên cũng chẳng nhẹ nhàng hơn là bao.
Sao Trích Tiên này lại làm được?
Ngăn cản đòn tấn công của hắn ta thì thôi đi, vậy mà trong lúc đó lại có thể làm ra nhiều đòn phản công nhanh như thế, vô số lần chồng lên nhau đã khiến lực phản kích này trở nên cực kỳ đáng sợ.
“Ô oa! Trích Tiên! Trích Tiên!”
“Trích Tiên này thật sự quá lợi hại! Hàn Dịch hoàn toàn không thể đánh trả được, ha ha ha, không hồ là Thiên Kiêu tuyệt đỉnh ở thời đại này của chúng ta!”
Đương nhiên sẽ có nhiều tu sĩ ở thời đại này ủng hộ Trích Tiên hơn, tuy cùng là tu sĩ của Càn Nguyên giới, nhưng đến từ thời địa khác nhau vẫn sẽ tồn tại khoảng cách thế hệ, Trích Tiên chiếm ưu thế thì tất nhiên bọn họ sẽ cùng có chung một niềm vinh dự.
“Vừa nãy là tiên thuật gì thế? Vô cùng thần kỳ! Vô cùng thần kỳ!”
Đám người bên trên khán đài sôi trào, nhưng tất cả chỉ ồn ào hóng hớt, chỉ có một số ít tu sĩ có ánh mắt sắc bén mới nhìn ra được một chút manh mối, trong ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Ha hả, pháp tắc Thời Gian sao? Thật khiến người ta hâm mộ……”
Bạch Đông Lâm khoanh chân trong hư không, ánh sáng trắng chảy xuôi trong đôi mắt hắn, chỉ liếc mắt một cái thôi hắn đã nhìn thấu thủ đoạn khi nãy của Trích Tiên.
Hắn đã tu luyện được chút thành tựu của hành bí, cũng coi như là sờ đến thời gian một góc, hắn có cảm giác rất nhạy bén với dao động của pháp tắc Thời Gian.
“Trích Tiên……”
“Đúng là một thiên tài yêu nghiệt tuyệt thế!”
Ầm ầm ——
Cơn giận dữ của vùng biển xanh thẳm dần dần lắng xuống, co lại rồi ngưng tụ, một lần nữa hóa thành thân ảnh của Hàn Dịch.
Hàn Dịch đứng lơ lửng trên không, áo bào khẽ rung động, Thần Quang Tam Xoa Kích ở trong tay đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa. Ánh mắt nhìn xuống, nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ không rõ của một vị Trích Tiên, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
Hắn ta đã hiểu ra thủ đoạn mà Trích Tiên sử dụng vừa rồi, Thời gian nhất đạo, có thể nói là một trong những đại đạo tối nghĩa nhất, sức mạnh của nó đương nhiên cũng vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường.
Việc thăm dò không cần thiết đã không còn ý nghĩa gì nữa, đối với loại cường địch này, chỉ có lấy ra tất cả con bài chưa lật mới có thể chiến thắng. Lúc này Hàn Dịch đã trút bỏ sự cao ngạo không hề có nghĩa lý gì, lần đầu tiên coi Trích Tiên là một đối thủ cực mạnh!
“Hừ —— Trích Tiên, ngươi là một người cường đại nhất trong những đối thủ mà ta đã từng gặp. Tiếp theo, ta sẽ không nương tay nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận