Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2052 - Vô quân nhất phát (7)

“Được rồi!”
“Hắc Nguyên, loại người như ngươi căn bản là không biết tí gì về Ngoan Nhân cả, nếu như nàng biết tất cả mọi thứ vào giờ khắc này thì hẳn là mang lòng vui mừng...”
“Cái chết của nàng nên là rực rỡ, dùng người siêu thoát cấp Tự Sự bọn ngươi chông cùng với nàng cũng miễn cưỡng đủ rồi.”
Diệp Thiên Đế lạnh lùng nhìn xuống, theo vòng xoáy đen kịt phía sau mở rộng vô hạn, đôi mắt của hắn đã hóa thành sự tối tăm, hờ hững thuần túy, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hắn hiểu ý tứ của Hoang Thiên Đế, sở dĩ bỏ qua mặc kệ tính mạng của Ngoan Nhân cũng không phải là bởi vì Hắc Nguyên xuất hiện ở mộ giới nguyên điểm, cũng không phải là vì tranh đoạt nguyên điểm bí mật này. Một tên Hắc Nguyên mà thôi, vẫn không thể ép bọn họ đến tuyệt cảnh được.
Mà là vì sự xuất hiện của Hắc Nguyên đã phát ra một tín hiệu rất không tốt, Nguyên Sơ Hắc Quang đối mặt với sự bao vây diệt trừ đông đảo người siêu thoát mà còn có dư sức phái nhân thủ đến đây nhìn trộm nguyên điểm bí mật, từ đó có thể thấy được chiến cuộc nơi đó rất không ổn, thậm chí là nằm trong hoàn cảnh xấu bị nghiêng về một phía.
Bọn họ cần phải nhanh chóng dẹp yên nơi đây và gấp rút đến đấy tiếp viện. Bí thuật logic kinh sợ vạn địch này sớm muộn gì cũng sẽ phải thi triển, lúc này dùng trước để chém đống tai họa Hắc Nguyên, có gì không thể chứ?
“Đáng chết! Hai người này đang rất nghiêm túc!”
Hắc Nguyên thừa nhận cảm giác áp bách càng ngày càng kinh khủng trong hư vô, đáy lòng chậm rãi chìm xuống. Tuy hắn ta sớm đã dự liệu đến một ngày này nhưng lại không ngờ đến nó lại nhanh như vậy. Hai người Hoang Diệp quả nhiên không đơn giản, quả quyết đến cực điểm, mọi suy nghĩ đều không thể tính toán theo lẽ thường.
Nhìn như là hắn ta lợi dụng Ngoan Nhân để trói buộc lại Hoang Diệp, nhưng nghĩ lại thì đối phương không phải là không lợi dụng thế cục an ổn này, làm cho Nhân tộc ổn định phát triển trong một đoạn thời gian rất dài à?
Hắc Nguyên biết rõ không thể thử điểm mấu chốt của Hoang Diệp, bởi vậy mỗi một lần chiến tranh, đối tượng chủ yếu chính là vạn tộc trừ Nhân tộc ra. Trong chiến đấu lớn lần trước, ba người siêu thoát đã chết không có ai đến từ Nhân tộc.
Tâm tư thâm trầm thật!
Đây là tương kế tựu kế, đang lợi dụng bọn họ, vì Nhân tộc tiêu giảm lực lượng của dị tộc!
Hắc Nguyên nghĩ đến đây, không khỏi thẹn quá thành giận. Thế cục phát triển đến một bước này, Nhân tộc và vạn tộc đã không nể mặt mũi nhau, ý nghĩa tồn tại của Ngoan Nhân đã không cách nào hạn chế Hoang Diệp được nữa.
Chỉ có thể nói Tai họa đen tối chính là Tai họa đen tối, vô tình vô nghĩa, đương nhiên là sẽ không hiểu được tình cảm của Nhân tộc, nghĩ tất cả mọi thứ theo hướng u ám. Cho dù hình thức là phát triển như thế, nhưng đó cũng không phải ý nguyện ban đầu của hai người Hoang Diệp.
“Tốt! Rất tốt! Đã như vậy thì chờ nhặt xác cho Ngoan Nhân đi!”
“Không! Đừng nói là xác nữa, tất cả vết tích của nàng đều sẽ bị triệt để xóa đi! Vĩnh viễn biến mất.
Chìm nghỉm trong góc xó không biết nào đó của tuyến thời gian thần thánh, chỉ có thể sống ở trong trí nhớ của các ngươi, cắn xé lòng áy náy của các ngươi mỗi giây mỗi phút!”
“Ha ha ha!”
Sắc mặt Hắc Nguyên điên cuồng, ở thời khắc cuối cùng còn muốn tối đại hóa giá trị của Ngoan Nhân, cho dù chết rồi cũng muốn khiến Hoang Diệp sinh lòng áy náy.
“Hừ!”
Ánh mắt Diệp Thiên Đế khẽ run, vòng xoáy đen kịt phía sau đều có bất ổn trong phút chốc, sau đó dùng ý niệm chém đứt tâm tư, sát cơ vô hạn cuộn trào mãnh liệt bao phủ Hắc Nguyên.
“Chết đi!”
“Chết --”
Hoang Thiên Đế hóa thành ngọn lửa hình người chẳng biết xuất hiện ở trong vòng xoáy đen kịt từ lúc nào, không vui không buồn, vẻ mặt hờ hững đưa tay ra chậm rãi chụp xuống, gần như cùng lúc đó, Hắc Nguyên bấm pháp quyết với ánh mắt dữ tợn.
...
Vùng đất Hôi Tịch, đỉnh Ngọc Kinh thần sơn, hư không vặn vẹo một hồi, Bạch Đông Lâm tự diệt chạy trốn trống rỗng xuất hiện.
“A! Đại ca, ngươi rốt cuộc đã về rồi!”
Đúng là đã rất lâu, thời gian chảy trong mộ giới nguyên điểm khác biệt, trong thời gian ngắn, bên ngoài đã trôi qua hai tiểu diễn kỷ.
“Đi sang một bên chơi, ta có chính sự phải làm.”
“A a a ~”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, phất tay bắn tiểu tử nhào lên rơi xuống thần sơn, ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm túc, trong lòng vội vàng gấp gáp.
“Nhanh một chút, nhanh một chút... Mới có thể vượt qua!”
Hắn khoanh chân nhắm mắt, ý thức cường đại, toàn bộ dung nhập vào sức mạnh dòng xoáy, lấy vùng đất Hôi Tịch làm tâm điểm đầu mối then chốt, trong nháy mắt bao phủ về phía chư thiên vô tận trong vòng xoáy đen trắng.
Hắn muốn tìm một người, một Bỉ Ngạn Tai họa đen tối đã từng không chịu để ý xem hắn – sự ngu si vĩnh hằng? Si Đồng Chân Chủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận