Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1761 - Đạt được giao dịch (1)

“Nhưng mỗi người đều vì chủ nhân của mình. Tín Tức Chi Nguyên tối cao vô thượng đã bổ nhiệm chúng canh giữ và bảo vệ quốc gia vũ trụ nên suốt năm tháng dài đằng đẵng cho đến tận bây giờ vẫn luôn cẩn thận, không dám lười biếng một giây một phút nào. Các hạ chỉ nói một lời đã muốn cướp đi tất cả, đây là chuyện tuyệt không thể được!”
Uỳnh!
Cổ Hồng tiên đế vứt bỏ tất cả lo lắng, cuối cùng cũng để lộ khí tức đáng sợ của mình. Uy áp hào hùng lẫm liệt ầm ầm tuôn ra.
“Hay lắm! Giờ mới có dáng vẻ của tiên đế!”
Bạch Đông Lâm mỉm cười, gật đầu. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chỉ dựa vào thân phận là có thể lấy được tứ đại thiên triều, để lộ kiếm ấn chỉ là muốn đám tiên đế một lời khuyên bảo cũng như đường lui, tránh cho bọn họ đánh nhau không màng sống chết, tự đưa mình về tử địa hoặc ngã xuống dưới nắm đấm của hắn.
"Cuối cùng vẫn phải đánh một trận."
“Chiến!!”
“Giết…”
Chỉ có hơn mười người mà khí tức bùng nổ lại đủ để đánh nát vũ trụ hoàn vũ.
Cho dù đã chuyển chiến trường đến chỗ sâu nhất trong chiều không gian thì từng luồng khí tức đánh xuống vẫn xuyên thủng cả vĩ độ thời không, chỉ nháy mắt đã diệt sạch một mảng lớn Tinh Hà.
“Chết đi!”
Cổ Hồng tiên đế mặt như tử ngọc sáng lóng lánh. Có thể loáng thoáng thấy được bản nguyên vũ trụ trong cơ thể hắn đang bùng nổ, phóng ra thần quang sáng óng ánh. Thời gian trong vũ trụ bị tăng tốc lên gấp hàng ti tỉ lần, chỉ một nháy mắt vô cùng vô tận sinh linh bản nguyên đã sống sống chết chết, luân hồi không biết bao nhiêu lần. Từ chúa tể thập cảnh cho đến tên ăn mày phàm tục…tất cả sức mạnh, tất cả trí tuệ, tất cả ý chí niềm tin đều tụ tập trong lòng bàn tay đang vỗ xuống của Cổ Hồng tiên đế.
Tử ngọc: một loại ngọc màu tím
“Đại Phật Luân Hồi chưởng!”
Ánh tím mênh mông, bên trong mỗi luồng sáng đều có bóng dáng của vô cùng vô tận chúng sinh đang thành kính quỳ lạy.
“Khí thế không tệ đâu.”
Bạch Đông Lâm hơi nhướng mày, cong ngón tay búng ra. Linh khiếu thế giới bị áp súc thành hạt ánh sáng nhỏ đến mức không thể nhìn thấy được, dùng tốc độ khó mà miêu tả bằng lời bắn đi, diệt sạch tất cả những thứ tồn tại ven đường.
Hạt ánh sáng vừa thô bạo vừa trực tiếp đâm mạnh vào bàn tay lớn bằng tử ngọc. Không gian lặng ngắt như tờ, tất cả dao động hủy diệt đều bị hạt ánh sáng đột nhiên bùng phát tử quang cắn nuốt hết. Còn bản thân nó, chẳng nhưng không hề bị hao tổn tí nào mà ngược lại, uy năng còn cao thêm lên một tầng.
“Cái gì chứ!?”
Cổ Hồng tiên đế tâm thần hoảng hốt, gần như là hành động theo bản năng, đầu hơi nghiêng về phía bên trái. Chỉ sau một giây, cánh tay phải cùng hơn nửa bả vai của hắn đã bị hạt ánh sáng lướt qua, tan thành hư vô.
Răng rắc!
Âm thanh vỡ vụn giòn tan vang lên trong lòng. Nguyên điểm tồn tại trong không gian cùng thời gian bên trong Cổ Hồng đã xuất hiện những vết nứt nhỏ nhưng chằng chịt.
Nếu nguyên điểm tồn tại hoàn toàn vỡ vụn có nghĩa là thập nhất cảnh sẽ bị hủy diệt hẳn, đến cả Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn cũng không thể nghịch chuyển thời gian, làm cho sống lại được.
Ngay cả một chiêu mà ta cũng không tiếp nổi ư?
Vẻ mặt Cổ Hồng tiên đế dại ra, má phải bị mất một mảng máu thịt lớn, để lộ ra xương cốt sáng lấp lánh như tử ngọc. Ngay sau đó, các hạt tụ tập lại với nhau, vết thường nhìn vô cùng khủng khiếp nhưng chỉ trong chớp mắt đã khép lại. Thế nhưng những vết rạn nứt trên nguyên điểm tồn tại lại không dễ khôi phục như cũ.
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, trong mắt lóe lên vẻ nhàm chán, vô vị. Hắn thật sự quá mạnh, khó mà tìm được kẻ cùng cảnh giới có thể đánh với mình một hiệp. Vừa rồi chỉ là một chiêu hắn tùy tiện đánh ra mà thôi.
Cổ Hồng tiên đế đã mất đi ý chí chiến đấu, đám người còn lại chưa kịp tham gia đại chiến thì đã bị dọa cho khiếp sợ, ngây ngốc đứng im tại chỗ.
“À, hay nhân tiện lần này, tranh thủ thử xem con ngươi Bát Xích vưu có thể dùng được hay không.”
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, ánh mắt Bạch Đông Lâm đã rung động. Ngay sau đó, đôi con ngươi đã hóa thành màu trắng bạc, hờ hững lý trí đến triệt để, không chứa bất kỳ một cảm xúc hay tạp niệm nào. Thuần túy đến cực hạn khiến người ta nhìn thấy mà sợ phát khiếp.
Giữa mi tâm hắn hiện lên một hoa văn dựng thẳng. Hoa văn này từ từ hé mở, để lộ kim đồng dựng thẳng phát ra thần quang rực rỡ. Ánh áng chữ thập trong ngươi Bạch Đông Lâm vặn vẹo, hóa thành mấy đường vân rất quỷ dị.
"Trấn Linh Ma Nhãn!"
Con ngươi Bát Xích Vưu ẩn chứa tất cả đồng thuật trên thế gian, chân thực hay ảo tưởng đều ở cả trong đó. Giống như Trực Tử Ma Nhãn, Luân Hồi Nhãn hay Vĩnh Hằng Vạn Đồng Hoa…dù chúng đã được biến dị, tăng cường lên hàng tỉ lần thì vẫn là những đồng thuật cấp thấp nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận