Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 51: Hộp đồng xanh

Ánh trăng rọi sáng mặt sông, gió nhẹ hây hẩy, sóng gợn lăn tăn. Số hiệu Thương Lam toàn thân đen nhánh lướt đi thật nhanh trên mặt sông, huỳnh quang của phù văn lưu chuyển ngay lúc đó càng thêm nổi bật giữa màn đêm tối.
Lúc này, dưới đáy khoang chứa hàng, trong số những hàng hóa lộn xộn, có một cái hộp đồng xanh đồng màu, mặt trên khắc nổi những hoa văn quái dị. Những hoa văn này xoắn lấy nhau, mờ mờ tạo thành một khuôn mặt quỷ.
Hoa văn mặt quỷ này há to miệng, hệt như sở hữu thứ ma lực lạ lùng nào đó, sẽ chiếm đoạt toàn bộ linh hồn của ai nhìn chằm chằm vào nó.
Cái hộp đồng xanh rung lên nhè nhẹ.
‘Bụp!’
Cái hộp rơi từ trên đống hàng hóa xuống, lăn vài vòng rồi khựng lại trên mặt đất.
Một luồng khói xám bay ra từ trong cái miệng há to của khuôn mặt quỷ.
Một tràng cười u ám làm người ta hít thở không thông vang lên giữa khoang hàng yên tĩnh.
“Khà khà khà…”
“Linh hồn… Thời… đúng lúc… Hiến tế, mở ra…”
Ngôn ngữ vô danh, lời nói mơ hồ, hệt như đã chật vật vượt qua thế giới, truyền ra từ trong hộp đồng xanh.
Khói xám lượn vòng như vô hình, vô chất vậy. Nó bay xuyên qua thân tàu, kết giới pháp trận, rồi tiếp cận khu vực dành cho hành khách.
Khói xám tiến vào một gian phòng, tu sĩ bên trong không hề phát hiện, vẫn ngồi xếp bằng dưới đất vận chuyển chân nguyên, thu nạp linh khí thiên địa. Làn khói lượn một vòng bên cạnh tu sĩ rồi đột nhiên tiến vào não hải của hắn ta.
Tu sĩ này chỉ là một Chân Nguyên Cảnh Đại Viên Mãn, còn cách Linh Đài Cảnh tu luyện liên quan tới linh hồn ước chừng hai đại cảnh giới. Dù so ra thì linh hồn của hắn cường đại hơn người bình thường nhiều, nhưng được xem như không khác biệt về bản chất, vẫn là loại yếu đuối vô lực, đặc biệt không có chút sức nào để phản kháng loại công kích nhằm vào linh hồn của khói xám.
Vậy là khói xám dễ dàng cắn nuốt linh hồn của tu sĩ này đến mức hầu như không còn. Nhìn bề ngoài thì không phát hiện ra tu sĩ có chút hao tổn nào, nhưng thật ra hắn chỉ còn lại một cái xác, người đã tử vong triệt để.
Khói xám chui ra khỏi não hải, lượn quanh một vòng, lại chui vào một gian phòng bên dưới.
Bất kể là tu sĩ, người phàm, hành khách, hay thuyền viên, khói xám không hề chừa lại ai cả, chỉ cần gặp là nó sẽ cắn nuốt linh hồn. Mãi đến khi cắn nuốt được hơn trăm người rồi, dường như khói xám đã tới cực hạn, bắt đầu chui về lại khoang chứa hàng.
Bên trên khói xám không ngừng quay cuồng hiện lên những khuôn mặt. Chúng đều là mặt của những người vừa bị cắn nuốt linh hồn, biểu cảm nào là cực kỳ dữ tợn, rồi phẫn nộ, đau khổ, không cam, sợ hãi…
Chúng tràn ngập những khí tức tiêu cực, tà ác.
Khói xám trở lại trong khoang hàng, tiến vào cái hộp đồng xanh. Cái hộp tỏa ra một thứ ánh sáng u ám, một phần hoa văn bên trên như sống lại, khẽ vặn vẹo.
“Khà khà khà…”
Trong khoang chứa hàng yên tĩnh lại truyền tới tiếng cười khủng bố, âm u.
...
Sáng sớm hôm sau.
Một tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh mấy ngày qua của số hiệu Thương Lam.
Ngay sau đó, cửa phòng bị gõ, một người làm công đi vào.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Kiểm tra theo thường lệ!” Nói xong người này lại vội vã rời đi, gõ cửa phòng tiếp theo.
Bạch Đông Lâm, người vừa hoàn thành luyện tập buổi sáng xong, nhíu mày. Bọn họ đã đi trên Nộ Giang được năm ngày. Năm ngày này đều gió êm sóng lặng, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hắn chỉ muốn bình an vượt qua được mười tám ngày này, nhanh chóng đến được Biên Nhị Thất Vực, không muốn xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Tiếc thay, xem ra không được như hắn đợi rồi, vẫn xảy ra chuyện gì đó. Hắn mở cửa phòng, gọi Lưu Đại Phúc và Tử Tiểu Linh, đi về phía sàn tàu xảy ra tiếng ồn ào.
Lúc này, người ta đã đứng đầy sàn tàu, có người làm công mặc đồng phục đang duy trì trật tự. Bạch Đông Lâm thấy Vương Lục Phi cũng ở trong đó.
Xem ra thật sự xảy ra chuyện lớn rồi, đến cả vị thuyền trưởng này cũng bị kinh động.
Ba người tới gần, chỉ nghe thấy thuyền trưởng đang hỏi chuyện.
“Những thi thể này đều được phát hiện ở Bính khu à? Người phát hiện ra thi thể đầu tiên là ai?”
“Thuyền trưởng, trong đó có chín mươi ba thi thể là được phát hiện ở Bính khu, hai mươi bốn cỗ thi thể còn lại thì được phát hiện ở Ất khu gần Bính khu. Người đầu tiên phát hiện thi thể là Trương Nhị Cẩu ở khu bếp sau, hắn đến gọi bằng hữu cùng phòng dậy đi chuẩn bị bữa sáng thì phát hiện ra thi thể bằng hữu hắn đã lạnh rồi.”
“Báo cáo, chúng ta đã kiểm tra toàn bộ thuyền, phát hiện tổng cộng một trăm mười bảy tử thi, nguyên nhân tử vong không rõ!”
“Vậy đêm qua có ai nghe thấy động tĩnh gì không?”
“Đã hỏi thăm những hành khách ở xung quanh người chết, ai cũng nói không có, đến cả người chung phòng cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, hệt như những người này đều tự dưng tử vong vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận