Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 623: Cái gì là quan trọng nhất

Thậm chí, nói không chừng ông ta chính là một trong những nhân vật lớn của Cực Đạo thánh tông. “Ha ha, lão phu có ước định với Cực Đạo các ngươi. Chỉ cần có đệ tử mở được thí luyện cửu tinh sẽ được ta chỉ điểm cho một chút.”
“Dù chín nhiệm vụ này có thay đổi như thế nào thì nhiệm vụ câu cá rồng đều sẽ có trong đó. Vì thế, vào ngày mà tiếng chuông Cực Đạo truyền khắp đại lục, lão phu đã biết không sớm thì muộn ngươi cũng tới. Chỉ có điều, thời điểm ngươi tới sớm hơn rất nhiều so với ta dự tính.”
Bạch Đông Lâm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là thế, may mà chuyện không vượt ra khỏi tầm khống chế. Hắn cũng rất kinh ngạc về thân phận của ông lão này.
Không phải Đại Năng nào cũng có tư cách đưa ra ước định với Cực Đạo thánh tông. Hơn nữa, người này còn có thể khiến Cực Đạo thánh tông tin tưởng như vậy, đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
“Xin tiền bối hãy dạy ta làm thế nào để câu cá rồng.”
Sau khi rõ ngọn nguồn, Bạch Đông Lâm cũng không nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp mở miệng.
“Ha ha ha, nhiệm vụ này là ta tùy tiện nói với Cực Đạo thôi. Câu cá rồng không phải mục đích cuối cùng, mà là muốn ngươi khám phá được một năng lực đang ẩn núp trong cơ thể ra.”
“Tiểu tử, theo ngươi thì đối với tu sĩ đã tới Thần Nguyên cảnh hậu kỳ, thậm chí tới Quy Nhất Thần Ma cảnh, cái gì là quan trọng nhất?”
Ông lão khẽ vuốt râu cười vô cùng bí hiểm. Trước khi bắt đầu, ông ta muốn thăm dò xem Bạch Đông Lâm nhận thức như thế nào về việc tu luyện.
Hắn nhướng mày. Đối với tu sĩ thì mấy thứ như: Thể chất, thiên phú, ngộ tính và những vật ngoài thân như thần công, bí tịch, tài nguyên tu luyện rất quan trọng. Nhưng nếu ông lão kia nói thế chỉ chắc chắn không hề nông cạn như vậy.
“Tiền bối, theo vãn bối thấy thì tiền kỳ tu luyện của tu sĩ chính là tích lũy thời gian. Người có thiên phú tốt và tài nguyên dồi dào thì tốn ít thời gian hơn. Ngược lại thì phải tốn nhiều thời gian hơn một chút.”
Bạch Đông Lâm trầm ngâm trong chốc lát rồi nói tiếp: “Tới hậu kỳ, sự ảnh hưởng của những yếu tố như thiên phú, tài nguyên sẽ càng lúc càng ít. Có một số thứ sẽ mãi mãi không thay đổi. Tín niệm của bản thân phải kiên định, ý chí phải vĩnh hằng bất diệt mới là điều quan trọng nhất.”
“Dù sao, ta tư duy nên ta mới tồn tại. Chỉ có ý chí vĩnh hằng bất diệt thì những gì ta mong đợi ở sự nỗ lực của tu sĩ mới có ý nghĩa.”
“Bộp bộp bộp!”
Ông lão khẽ vỗ tay, trong mắt tràn đầy vẻ tán thường.
“Đúng vậy, ngươi nói rất đúng. Ngươi có thể nhìn thấu hư huyễn, nhắm thẳng vào bản chất là rất tốt.”
Ông ta khẽ gật đầu, nụ cười trên mặt cũng rõ hơn. Ánh mắt mà ông lão câu cá nhìn Bạch Đông Lâm cũng càng lúc càng lộ ra sự thỏa mãn.
Ông ta thấy hắn có thể mở được thí luyện cửu tinh, điểm xuất phát của thiên phú tuyệt đối đứng đầu. Tu sĩ thiên tài như thế này đều được hưởng lợi ích mà thiên phú mang lại. Thông thường thì các tu sĩ sẽ bị nó che hai mắt, rất tin tưởng rằng thiên phú là chí thượng.
Nhưng khi tu sĩ tới hậu kỳ, người có thể đạt tới cường giả Đại Năng ai mà không phải hạng người tài hoa kinh người? Giữa các cường giả Đại Năng cũng có sự chênh lệch rất lớn. Đương nhiên điều này là có nguyên nhân. Đây là sự chênh lệch mà thiên phú không thể bù nổi.
Tuổi Bạch Đông Lâm còn rất trẻ, chẳng qua là Thần Thông cảnh mà thôi. Nhưng hắn lại có thể thoát khỏi sự che mắt của thiên phú, hiểu được bản chất. Đúng là hiếm có.
“Thứ mà lão phu phải dạy cho ngươi chính là làm thế nào để nắm giữ ý chí của bản thân. Nếu ngươi có thể thành công thì sẽ đi được xa hơn trên con đường tu luyện.”
“Đa tạ tiền bối.”
Bạch Đông Lâm đứng dậy, khom người hành lễ. Dù ông lão thần bí này cũng có ước định gì đó với Cực Đạo thánh tông. Nhưng ông ta chỉ dạy và hắn là người nhận được lợi ích nên đây cũng là một phần ân tình.
“Ừ, đầu tiên ngươi phải hiểu được một đạo lý. Ý chí có mặt ở khắp mọi nơi, dù là tu sĩ chúng ta hay vạn vật trong trời đất đều có ý chí thuộc về bản thân.”
“Một tảng đá, một cây cỏ dại, một pháp bảo, một tia pháp tắc, thậm chí là một mảnh trời đất đều có sự tồn tại của ý chí.”
“Ý chí là hư huyễn, là khái niệm trừu tượng, không giống với ý thức. Ý thức là sự tồn tại bị động, nhưng lại có sự phân chia mạnh yếu. Đầu tiên, ngươi phải nắm giữ được ý chí của mình, kế tiếp sẽ cho ý chí của bản thân chạm vào ý chí của vạn vật trong trời đất.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ suy tư. Hắn cảm thấy một bầu trời hoàn toàn mới vừa mở ra trước mắt. Bạch Đông Lâm nghi ngờ hỏi: “Tiền bối, ý chí và câu cá rồng có liên quan tới nhau phải không? Vì sao tiền bối lại định ra nhiệm vụ này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận