Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 204: Không tới lượt ngươi quan tâm

Cái trò uẩn dưỡng này mà thất bại thì vui lắm luôn, cho nên Bạch Đông Lâm chỉ trấn áp vài hắc y nhân có tu vi cao nhất, ảnh hưởng không lớn đến trận pháp. Kế hoạch chỉ thiếu một bước cuối cùng.
Tâm thần Bạch Đông Lâm hơi xoay chuyển, hai tay niệm pháp quyết. Sương mù đỏ nồng đậm bắt đầu quay cuồng kịch liệt, toàn bộ đều co rút vào trong lòng đất, trận pháp to dần dần hiện ra rõ ràng.
Trận pháp biến hóa kịch liệt đã khiến đội trưởng hắc bào lập tức nâng cao cảnh giác. Phía sau còn sót lại hơn hai mươi hắc y nhân vây quanh hắn ta, hai mắt cảnh giác quan sát bốn phương tám hướng.
“Tại sao có thể như vậy chứ?”
Sắc mặt đội trưởng hắc bào vô cùng tức giận, sương mù đỏ dày đặc tiêu tán khiến hắn ta cuối cùng cũng sử dụng được thần niệm. Nhoáng cái đội trưởng hắc bào đã càn quét toàn bộ không gian trận pháp. Xương cốt vương vãi khắp nơi, hắc bào trên những bộ xương này đã tiết lộ thân phận của bọn họ.
Hơn hai ngàn thuộc hạ của hắn ta thế mà lại chết hết sạch không còn lại người nào, nơi này chỉ còn lại đúng hai mươi mấy người đang đứng đây. Bọn họ nhìn vô số thú ảnh đỏ tươi đang từ từ xúm lại, sắc mặt đội trưởng hắc bào đã khó coi đến cực điểm.
Kỳ vọng của hắn ta tan vỡ.
Suốt nửa canh giờ này không gặp phải bất kỳ công kích nào nữa. Lúc đầu hắn ta cho rằng chuyện đã xuất hiện xoay chuyển, nhưng bây giờ xem ra là hắn ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Đội trưởng?”
Đội trưởng hắc bào khẽ gật đầu, bây giờ không còn gì để do dự nữa. Đám người này chết hết cũng không tiếc, thế nhưng thế lực này lại dám ra tay với bọn họ, tuyệt đối không thể buông tha!
Trong lòng đưa ra quyết định kỹ càng, đội trưởng hắc bào lấy một khối ngọc bài đen nhánh ra rồi dùng sức bóp nát. Một luồng dao động kỳ dị không bị khốn trận phong tỏa, chớp mắt lan đi rất xa.
Bạch Đông Lâm vẫn luôn dùng thần niệm bao phủ toàn trường, thấy vậy thì gật đầu hài lòng: Trẻ nhỏ dễ dạy thật.
Thân hình hắn khẽ chuyển động thì đã xuất hiện phía trước đám thú ảnh đỏ tươi.
Bốp bốp bốp!
Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng vỗ tay, trong mắt mang theo ý cười nói với đội trưởng hắc bào:
“Ngươi thật đúng là trấn định ghê nhỉ. Để ta đoán xem, chắc là ngươi cho rằng ta là tu sĩ Cổ Giới à? Có phải vẫn muốn chờ ta bước ra, sau đó thuyết phục, đúng không?”
Lông mày đội trưởng hắc bào nhíu chặt, nhưng nghĩ tới thực lực Hắc Hổ đại nhân thì lại thấy yên lòng. Hắn ta hỏi ngược lại:
“Cuối cùng thì ngươi là người phương nào? Chúng ta và Cổ Giới đã xác định công thủ đồng minh từ lâu rồi. Tại sao ngươi lại giúp đám tu sĩ Càn Nguyên giới đối phó với chúng ta chứ?”
“Ngươi không biết bản thân đã chọc phải phiền phức ngập trời thế nào đâu. Dám để đám tu sĩ Càn Nguyên chạy mất thì không chỉ chúng ta mà cả Liên Minh Cổ Giới cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Bạch Đông Lâm mặc huyết giáp, hoàn toàn che chắn thần niệm của đội trưởng hắc bào khiến đối phương không nhìn ra tu vi của hắn, chỉ cho rằng hắn là tu sĩ Pháp Tướng Cảnh của Cổ Giới.
Hắn ta biết không phải tất cả tu sĩ Pháp Tướng Cảnh Cổ Giới đều đi đến tuyệt vực. Chỉ cần trả giá thật lớn thì không phải là không có cách thoát khỏi sự giục dã của ý chí thiên địa.
Dù sao tu sĩ Pháp Tướng Cảnh cũng chẳng có tác dụng lớn lắm nên lực chú ý của ý chí thiên địa Cổ Giới không đặt trên người bọn họ.
“Bỏ đi, người chết không cần biết nhiều thế đâu.”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, cùng với vô số thú ảnh đỏ tươi xông lên giết chóc. Thoáng cái đám hắc y nhân đã chết sạch, chỉ còn lại một mình đội trưởng hắc bào còn đang khổ cực chống đỡ.
Đội trưởng hắc bào được cột sáng Thanh Đồng Bảo Cảnh bao phủ, dùng ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói lạnh như băng:
“Cho dù ngươi là ai, đối nghịch với chúng ta cũng đều khó thoát khỏi cái chết, đại nhân sẽ không bỏ qua ngươi đâu!”
Đao quang cực lớn hiện lên, Thanh Đồng Bảo Cảnh bị nghiền nát. Vô số thú ảnh đỏ tươi rống giận xông tới, chỉ nháy mắt là đội trưởng hắc bào đã hóa thành một bộ xương khô.
Bạch Đông Lâm vung nhẹ Tử Triệu, để rời nó khỏi lòng bàn tay trở lại trong Huyết Hải.
Bạch Đông Lâm nhìn bộ xương khô trên mặt đất, ý vị thâm trường nói:
“Ta sống hay chết, không tới lượt ngươi quan tâm.”
Liếc nhìn đại trận đầy thú ảnh đỏ tươi, bóng dáng Bạch Đông Lâm thoáng cái trở lại trung tâm đại trận. Hắn ngồi xếp bằng, hai tay nhanh chóng kết pháp quyết.
Gràooo!
Tất cả thú ảnh đỏ tươi đồng loạt ngửa mặt lên trời gào thét rồi nổ tung, hóa thành một đám sương máu. Chúng cuốn theo những bộ xương khô, lao vào trung tâm đại trận.
Một lát sau, xương khô đã chồng chất thành một ngọn núi nhỏ phía dưới Bạch Đông Lâm. Những bộ xương này liên kết với nhau tạo thành một pháp đàn kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận