Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1753 - Quả Thất tình lục dục (2)

“Đúng vậy, ta đã làm xong việc rồi.”
Trong mắt Bạch Đông Lâm chứa ý cười, mắt sáng như đuốc, nhìn thấu tâm tư nhỏ xoắn xuýt của Càn Côn.
“Thế nào? Ngươi muốn đi Cổ Hồng Thiên Triều? Đúng lúc, chúng ta cùng đi nào!”
Dứt lời, hắn vươn tay ra, cầm lấy chiến hạm cấp cao nhất trong hoàng thành Thiên Càn Thần Vực đến, chiến hạm dài đến mấy tỷ cây số, lại lơ lửng trong lòng bàn tay hắn giống như con muỗi.
“Độn hành quá mệt mỏi, đành phải ngồi thuyền nhỏ của ngươi đi thôi.”
Chiến hạm trượt xuống khỏi lòng bàn tay, đón gió dài ra, lập tức hiển lộ hình thái khổng lồ nguyên bản.
“Vâng, vâng...”
Càn Côn còn có thể nói gì được đây?
Ông ta chỉ có thể gật đầu đồng ý, chiến hạm này là tọa giá của ông ta, khống chế bằng suy nghĩ, điều khiển như cánh tay, một luồng ánh sáng quét qua, thu hai người vào trong.
Rất rõ ràng chiến hạm này cao cấp hơn cái của Càn Hữu, không gian bên trong lớn hơn rất nhiều, là một thế giới hoàn chỉnh trong ngàn, nhật nguyệt tinh thần, đại lục trung tâm, đầy đủ mọi thứ.
Trên đại lục có cung điện kéo dài liên miên, sinh linh sinh tồn ở đây đã phát triển thành văn minh đặc biệt, có quân đội, có thần chủ thân vệ, cùng với vô số kể người hầu.
Ý nghĩa sự tồn tại của văn minh này chính là để bảo đảm chiến hạm vận hành hoàn mỹ, với lại thỉnh thoảng phục vụ cho Càn Côn giáng lâm.
“Ui da, Tiểu Côn Tử, rất biết hưởng thụ đấy.”
Bạch Đông Lâm thuận miệng trêu chọc một câu, lại chẳng hề để những thứ loè loẹt này vào mắt, hắn không thích môi trường an nhàn, cái này sẽ khiến cho con người ta lười biếng.
Càn Côn thân làm chủ thần vực, công trình bên trong chiến hạm này chỉ có thể nói là tiêu chuẩn thấp nhất, chung quy cũng chỉ là một bộ tọa giá thay đi bộ, trong hoàng thành kia vẫn còn các loại vui chơi nhiều hơn nữa.
Ngay cả thất hoàng nữ đế quốc Tù Điểu, tiện tay là có thể lấy một viên thủy tinh ẩn chứa vũ trụ văn minh đặc biệt, huống chi là Càn Khôn.
Những gia tộc hoàng thất này nắm giữ quốc gia vũ trụ mênh mông, vô tận tài nguyên, tự nhiên đời sống sinh hoạt vô cùng xa hoa, thần ma cũng còn không thể so sánh nổi.
“Khụ khụ, đại nhân ngài nói quá lời rồi, đây chỉ là mấy đồ vật không ra hồn gì thôi.”
“Văn minh bên trong chiến hạm này tên là An Nhã tộc, là chủng Á nhân thuộc cấp năm, bộ tộc của bọn họ quá nhỏ yếu, nếu muốn sinh tồn trong chư thiên, chỉ có thể lựa chọn phụ thuộc vào thế lực to lớn, mặc dù mất tự do, nhưng chí ít vẫn có thể sống được.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, dậm chân đi vào thần điện nằm tại trung tâm đại lục, trong lòng hiểu được tại sao Càn Côn lại còn phải giải thích thêm một câu, đang sợ hắn hiểu lầm những sinh linh này là nhân tộc.
Nhân tộc, là bộ tộc mạnh nhất trong vô tận chư thiên, có một không hai, có số lượng người siêu thoát không dưới năm ngón tay, đã chung tay quyết định một luật theo, bất kỳ thế lực nào, không cần biết là dùng phương thức nào, đều không được nô dịch ý chí của sinh linh Nhân tộc.
Tự nhiên Chư Thiên Thái Hạo không dám vi phạm lời chỉ dạy của người siêu thoát, việc này do tòa án Sinh Mệnh giám sát, pháp quy tương ướng, cũng được viết rõ trong <B;ộ luật Sinh Mệnh>.
Cung điện nguy nga, cực kỳ xa hoa, sắc mặt Bạch Đông Lâm thản nhiên, khoanh chân ngồi trên thần tọa, hai mắt lúc mở lúc khép.
Càn Côn phía dưới sợ hãi rụt rè, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, không sợ nín lại làm mình nghẹn chết à.”
“Ực, đa tạ đại nhân!”
Vẻ mặt Càn Côn xấu hổ, ở trước mặt Bạch Đông Lâm, ông ta cứ như là người trong suốt, không giấu được tâm tư gì cả.
“Đại nhân, tại hạ nghe nói, một khi tu sĩ bước vào thập nhất cảnh, là có thể kiềm chế dòng thời gian, nhảy ra khỏi dòng sông thời gian, từ đây hưởng tuổi thọ vô tận, cùng trường tồn với Tuế Nguyệt.”
“Đại nhân ngài đã có thể ngao du trong dòng sông thời gian, vì sao không dùng thủ đoạn này để đi tới Cổ Hồng Thiên Triều? Chắc hẳn, sẽ không cần quá nhiều thời gian, là đã có thể vượt qua khoảng cách xa xôi này đúng không?”
Bạch Đông Lâm nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia u quang, thâm thúy hờ hững.
“Tiểu Côn Tử, ta lựa chọn chậm rãi đi qua, là muốn cho Cổ Hồng Thiên Triều một cơ hội, một cơ hội kéo bè giúp đỡ nhau.”
“Đỡ phải nói ta ỷ mạnh hiếp yếu.”
Gì!?
Đột nhiên đồng tử Càn Côn rụt lại, ông ta nghe được dã tâm ngập trời trong những từ ngữ bình thản thế này.
Vị đại nhân này đang nghĩ...
Hốt gọn tứ đại tiên triều trong một mẻ!!
“Cũng không ngu.”
Bạch Đông Lâm thấp giọng nói
Càn Côn rất sợ hãi cũng rất mờ mịt.
Ông ta hông hiểu, Bạch Đông Lâm mạo hiểm lớn như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Tài nguyên tu hành, kỳ trân dị bảo, mấy thứ này tuy quý giá, nhưng đối với thập nhất cảnh thì không quan trọng đến thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận