Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 785: Cổ mộ Long Phượng

Ánh mắt Bạch Đông Lâm rơi xuống, chỉ nhìn thấy một con gà con cực kỳ xấu xí cao nửa mét, đang run rẩy nhìn hắn. “Mẹ nó! Đây là cái thứ xấu xí gì? Thực sự là, thực sự rất xấu, xấu từ trên xuống dưới, xấu từ trong ra ngoài!”
Ngón tay của Bạch Đông Lâm khẽ run lên, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ không che giấu chút nào, cả người con gà này ngoại trừ ba chiếc lông vũ khác màu trên mông và nhúm lông đỏ ở “mào gà” trên đầu, những bộ phận khác đều trụi lủi, da gà nổi lên, giống như da của một con cóc.
“Này này này! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Ngươi là đang công kích, là công kích cá nhân trần trụi!”
Con gà con tỏ ra khó chịu và tức giận tới mức nhảy dựng lên.
“Người? Ngươi chỉ là một con quỷ gà rụng lông, còn là người, ngươi xứng sao?”
Thân thể thần hồn Bạch Đông Lâm tỏa ra ánh sáng thần thánh, thân thể co rút lại đáp xuống bia đá đen nhánh, bóp bóp con gà con ở trong tay, ánh mắt lóe lên, nhìn hai cái nho nhỏ nhô lên ở trong nhúm lông đỏ, nhìn như là sừng rồng?
Cái thứ đồ vật xấu xí này, đến tột cùng là tạp giao giống gì?
“Buông ta ra! Ngươi đừng có quá đáng, ta là thần thú tối cao có huyết thống cao quý, ngươi đừng xúc phạm ta!”
“Ừm, thần thú tối cao đúng không? Ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
Lời còn chưa dứt, trong mắt Bạch Đông Lâm lóe lên hung quang, thần quang trong tay bộc phát, mạnh mẽ ném gà con lên tấm bia đá cứng rắn.
Bộp!
Một tiếng vang trầm đục, một cú dậm mạnh rơi vào người con gà con, theo sau đó là những quyền ảnh, đạp chân không dứt.
“Huyết mạch tối cao, phải không?”
Rầm rầm rầm!
“Ăn trộm máu lão tổ của ta phải không?”
“Xúc phạm ngươi phải không?”
Rầm rầm rầm…
“Đừng đánh! Đừng đánh! Sắp đánh chết gà rồi, ta sai rồi, ta không dám nữa!”
“Tha mạng…”
Một lúc lâu sau, Bạch Đông Lâm mới chậm rãi dừng lại, thở ra một ngụm trọc khí, sự phiền muộn vì mất giọt máu lão tổ mới dịu đi một chút.
“Cho ngươi một cơ hội, thuyết phục ta, nếu người không có bất kỳ giá trị nào, ngươi nên biết hậu quả.”
Con gà con nghe thấy những lời này, cơ thể trụi lủi lập tức run lên.
Da gà nổi lên càng thêm rõ ràng hơn.
Bạch Đông Lâm vỗ tay, pháp tắc thống khổ lập tức biến mất, khoanh chân ngồi xuống.
Nhìn chằm chằm vào con gà con đang nằm dưới đất, thứ xấu xí này quả thực không tầm thường. Bị hắn công kích như vậy mà không để lại một chút thương tích nào.
Nhưng hắn không phải không có biện pháp giết nó, nếu nó không có giá trị, bị cắt ra cắn nuốt là kết cục duy nhất của nó. Có lẽ hắn còn có thể rút một chút máu của lão tổ trong cơ thể của nó.
“Ai da! Đau chết ta rồi! Ngươi, ngươi thật nhẫn tâm…”
Gà yêu yếu ớt rên rỉ nhưng đột nhiên cảm thấy có ánh mắt rơi trên người mình, trong lòng phát lạnh liền vội vàng ngậm miệng, trở nên nghiêm túc.
“Ta xin lỗi! Ta thừa nhận là ta đã sai. Ta không nên nuốt giọt máu lão tổ của ngươi, nhưng ta không thể không làm thế! Suy cho cùng, chuyện này ngươi cũng phải chịu một phần trách nhiệm…”
Bạch Đông Lâm híp mắt, máu của lão tổ cưởng giả cảnh giới thứ mười được gọi là máu tổ.
“Nói tiếp đi.”
Khi nói chuyện, ý chí mạnh mẽ trong cơ thể hắn đang bùng cháy dữ dội.
Đôi mắt gà con run lên, bị ý chí nghịch thiên nghiền ép, chỉ cần nó nói dối chắc chắn sẽ bị phát hiện. Lập tức không dám nói dối:
“Ngươi còn nhớ tiểu nha đầu Mi Hồng Anh không? Nàng ta vốn là lô đỉnh mà ta vất vả tìm được để luân hồi chuyển kiếp. Đáng tiếc, ta lơ là để ngươi chém chết nàng. Ta chỉ có thể miễn cường thu thập một ít thần hồn và huyết mạch còn sót lại, đúc dưỡng cơ thể một lần nữa…”
“Nhưng loại cơ thể thần hồn này thực sự quá yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cho nên ta mới nuốt giọt máu tổ kia miễn cưỡng duy trì trạng thái hiện tại.”
Bạch Đông Lâm nhướng mày, không ngờ trong chuyện này lại có lý do như thế. Hóa ra Mi Hồng Anh cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, đáng thương làm sao, tất cả mọi nỗ lực cũng chỉ may áo cưới cho người khác.
Bị hắn giết cũng là một loại giải thoát.
“Lai lịch của ngươi còn có lý do để ta không giết ngươi?.”
Vẻ mặt của Bạch Đông Lâm vô cùng thờ ơ, hắn không cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm gì trong việc phá vỡ kế hoạch của con gà này. Giết một người thôi mà, nếu mỗi lần giết địch đều phải lo trước lo sau thì làm được cái gì nữa!
“Khụ khụ, thật ra ta không phải là Gà yêu!”
“Ngươi đã nghe qua Tổ Long Hư Không và Cổ Phượng U Minh chưa? Ta đoán ngươi không biết đúng không? Đó là hai lão tổ cường giả mạnh nhất thời Minh Cổ! Ta là do ý chí của hai vị cường giả sinh ra! Cũng có thể nói, ta chính là bọn họ, bọn họ chính là ta!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm cứng lại.
Cảm nhận được ý chí tĩnh lặng trong cơ thể, con gà này thực sự không nói dối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận