Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 551: Tiêu Nhiên

Trong đại sảnh sáng sủa, ngọn đèn dầu le lói, một nữ tử xinh đẹp mắt ngọc mày ngài đứng ở chính giữa đại sảnh, lạnh nhạt nhìn mọi người. “Lạc Thanh Nhi, con điên rồi sao? Ta cho con một cơ hội, rút lại những gì con vừa nói, và ta sẽ coi như chưa từng có chuyện này!”
Trên ghế chính trong đại sảnh, người nam tử trung niên cao to có đôi mắt u ám đang ngồi ngay ngắn, nói ra từng câu từng chữ, âm thanh dao động, ngọn lửa đèn xung quanh co rút dữ dội.
Ánh sáng trong đại sảnh đột nhiên mờ đi, bầu không khí càng thêm nặng nề.
Lạc Thanh Nhi nhướng mày, không chút sợ hãi nhìn người nam tử trung niên, dứt khoát nói:
“Không cần, ý ta đã quyết. Bây giờ tâm trí ta đều dồn hết vào đại đạo, đã không còn thời gian chăm lo tình cảm của nhi nữ thường tình, càng không nói đến nhi tử của ngài…”
“Tộc trưởng Tiêu, ngươi cũng là một tu sĩ. Đương nhiên hiểu được tuổi thọ giữa các tu sĩ có sự chênh lệch rất lớn. Nếu như ta gả cho Tiêu Nhiên, sau này chẳng lẽ ta sẽ phải thủ tiết cả đời hay sao!”
Bịch! Lời nói huỵch toẹt và tàn nhẫn của Lạc Thanh Nhi ngay lập tức khiến nhiều người tức giận, không biết có bao nhiêu bàn ghế bị đập vỡ tan tành. Nếu không phải có người bình tĩnh giữ lại, nói không chừng đã nổ ra một đại chiến.
“Láo xược! Ngươi còn dám nguyền rủa thiếu gia nhà ta!”
“Ả tiện nhân lớn mật!”
Vẻ mặt u ám của tộc trưởng Tiêu càng lúc càng trở nên nhăn nhó, hắn cố hết sức kìm nén lửa giận trong lòng, hắn là phụ thân của Tiêu Nhiên, đồng thời cũng là người lãnh đạo của một tộc.
“Lạc Thanh Nhi, đây là quyết định của ngươi, hay là của phụ thân ngươi, hay là quyết định của Lạc gia?“
“Đây dĩ nhiên là quyết định của ta, chẳng qua ta đã thuyết phục phụ thân, và phụ thân ta đã đồng ý!”
Vẻ mặt của đám đông đang tức giận trong đại sảnh đột nhiên đông cứng lại, Lạc Thanh Nhi đúng là đã mang ý nguyện của Lạc gia mà đến, xem ra chuyện này đã không còn đường cứu vãn nữa rồi.
“Khụ, khụ, khụ!”
Một loạt tiếng ho yếu ớt truyền đến từ bên ngoài cửa, một người nam tử với mày kiếm mắt tinh được nha hoàn dìu dắt, chậm rãi bước vào
Khí chất bất thường, tướng mạo hiên ngang, nhưng đáng tiếc lại là dáng vẻ mong manh gầy yếu.
Ở cái thế giới kẻ mạnh được suy tôn này thì dù đẹp trai đến mấy mà không có sức lực thì cũng vô dụng.
“Tiêu Nhiên bái kiến phụ thân, các vị trưởng lão!”
“Và, Lạc tiểu thư!”
Ánh mắt Lạc Thanh Nhi chuyển động, nàng liếc nhìn Tiêu Nhiên, sau đó liền quay đầu đi, như thể nàng ấy không nhìn lại lần thứ hai.
“Nhiên nhi, sao con lại ở đây?”
Nỗi xót xa hiện lên trong ánh mắt của tộc trưởng Tiêu, hắn ta nhanh chóng đứng dậy, cùng ngồi bên cạnh Tiêu Nhiên.
Đứa con trai quý giá duy nhất của hắn, đã từng tài giỏi đến mức nào, nhưng giờ thì hỡi ôi, đứng còn không vững nữa.
“Phụ thân đại nhân, nếu như con không tới, há chẳng phải sẽ khiến người khác xem nhẹ sao?”
“Muốn con làm con rùa rụt cổ, để người chịu nhục thay con, đứa con này không làm được!”
Tiêu Nhiên thân thể yếu đuối không chịu nổi, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sáng, một ý chí lẫm liệt đang ẩn chứa trong đó.
“Lạc tiểu thư, nếu nàng muốn từ hôn, đương nhiên có thể, nhưng nỗi nhục nhã này, Tiêu Nhiên ta một mình gánh vác, không liên quan gì đến Tiêu gia!”
“Năm năm! Năm năm nữa, Tiêu Nhiên ta nhất định đến cửa thăm viếng, rửa sạch nỗi nhục từ hôn ngày hôm nay!”
Âm giọng của Tiêu Nhiên sâu lắng, từng chữ từng chữ đều gieo vào lòng mọi người, một ý chí dâng trào khiến lòng người run lên, như được gặp lại thiên tài oai hùng cháy bỏng xưa kia của Tiêu gia.
Đáng tiếc thay, cuối cùng cũng chỉ là ảo giác, Tiêu Nhiên vẫn là Tiêu Nhiên, yếu ớt không chịu được.
“Được! Năm năm sau, chờ ngươi đến khiêu chiến!”
Lạc Thanh Nhi khẽ nheo mắt, nàng ta chẳng hề để tâm đến mấy câu nói của Tiêu Nhiên, nàng chỉ cho rằng hắn ta giả vờ ra vẻ, miễn cưỡng giữ lại chút mặt mũi.
Nói xong, Lạc Thanh Nhi ném xuống một quyển sách, xoay người bước ra khỏi đại sảnh không chút do dự.
“Sông có khúc, người có lúc, đừng bắt nạt thiếu niên nghèo!”
Âm thanh truyền từ trong đại sảnh dường như có một loại năng lượng thần kì nào đó, bóng dáng của Lạc Thanh Nhi khẽ đông cứng, sau đó hóa thành độn quang bắn vào hư không biến mất không tăm tích.
Lạc Thanh Nhi trở về Lạc gia, như vừa mới làm xong một việc nhỏ nhặt, vốn không để tâm chút nào.
Quay lại phòng ngủ, Lạc Thanh Nhi tế lên một hạt bạch ngọc châu, lơ lửng trong lòng bàn tay khẽ chuyển động, ánh mắt chớp nháy, cảm xúc trong lòng rung động kịch liệt.
“Ha ha, với bảo bối này, Lạc Thanh Nhi ta, được định sẽ dấn thân vào con đường cường giả!”
“Nơi này chỉ là một thành trì nhỏ không đáng nhắc tới. Bất kể là Tiêu Nhiên hay là gia tộc đều không được cản trở bước đi theo đuổi Đại Đạo của ta!”
Tất cả mới chỉ là bắt đầu, với sự hỗ trợ của bạch ngọc châu, con đường phía trước của nàng tươi sáng một vùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận