Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 856: Tiên Vực- Lâm Thế

Ở nơi đứt gãy có vô số tiên quang phun ra, đang nhanh chóng kết thành xương tay, mạch máu kinh mạch, máu thịt. Keng! Keng!
Hai luồng ngân quang uy năng bất phàm bắn ra từ đồng tử bắn đến mi tâm và ngực của Bạch Đông Lâm, trừ phát ra âm thanh va vào kim loại chói tai, thì không hề tạo ra bất kỳ thương thế nào, đừng nói tới ngăn cản hắn, chỉ là hắn không có ý muốn thừa thắng xông lên mà thôi.
Dung mạo Bạch Đông Lâm khẽ động, nhẹ nhàng quay đầu hướng về nơi ngồi trên cao của vị Tôn Minh Nguyệt, tầm mắt của thánh quang sáng trong chạm nhau trong giây lát.
“Ha ha, không tệ, thực lực của Tiềm Long Sồ Hoàng bảng cũng không đơn giản, có thể dễ dàng thoát khỏi ngưng đọng thời gian của Trích Tiên…”
Hắn chỉ vừa bắt đầu tu hành trên thời gian Đại Đạo này, cách xa cảnh giới của Trích Tiên, chỉ có thể miễn cưỡng cảm nhận được sự thay đổi dị thường của thời gian, nhưng lại không thể dựa vào điều này để tránh khỏi một chiêu của Trích Tiên. Vừa nãy hắn hoàn toàn dựa vào sức lực mạnh mẽ của da thịt mà nghiền nát ngưng đọng thời gian, miệng nói hiểu thời gian Đại Đạo, chẳng qua chỉ là đùa vui Trích Tiên mà thôi.
Thời gian, quả thật là một loại sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng phải xem thực lực của người thi triển.
Theo hắn thấy, tuy rằng Trích Tiên chỉ có Động Hư cảnh đại viên mãn, nhưng thật ra thực lực chiến đấu của hắn ta đã đạt đến công lực một phần của cảnh giới thứ năm, tu sĩ có công lực ngưng đọng thời gian cảnh giới thứ hai không khó, nhưng muốn ngưng đọng đến cảnh giới thứ tư như hắn ta, thì còn cách rất xa!
“Trích Tiên này đã vô cùng tài giỏi rồi, không hổ là đứng đầu Tiềm Long bảng!”
Trích Tiên chưa đến ngàn tuổi, đã đạt đến cảnh giới Động Hư cảnh đại viên mãn, quả thật có đại năng chiến lực không yếu, đã vượt qua cả đại cảnh giới!
Trừ hắn ra, đây là tu sĩ thứ hai có năng lực vượt qua đại cảnh giới.
Răng rắc!
Trích Tiên nắm lấy bàn tay vừa được khôi phục, có thể thấy sử dụng ngưng đọng thời gian với Bạch Đông Lâm là vô dụng, bèn vẫy tay hủy đi tiên pháp khủng bố này, muốn tiếp tục thi triển tiên pháp, sẽ làm hắn tiêu hao sức lực rất nhiều.
Theo thời không bị nghiền vỡ nát, thời gian lại một lần nữa khôi phục, tiếng động ồn ào lại lần nữa bao phủ lấy toàn bộ chiến trường Thiên Kiêu.
“Hử! Có chuyện gì xảy ra thế? Sao Trích Tiên này lại đột nhiên thay đổi vị trí? Hơn nữa khí tức lại dao động kịch liệt như thế, là tôi đã bỏ qua chuyện gì sao?”
“Đúng vậy! Còn hư không bị xé toác ra thế kia là chuyện gì đây?”
“Chẳng lẽ bọn họ đã đấu xong rồi?”
“Shh—Hai người này thực lực quá khủng bố rồi, thủ đoạn thi triển đã vượt qua tầm hiểu biết của chúng ta, chúng ta đến tư cách quan sát trận chiến cũng không có!”
Quần chúng dựa đầu ghé tai, huyên náo ầm ĩ, trong đó có không ít tu sĩ thông minh nhìn ra được manh mối.
“Bạch đạo hữu!”
Trích Tiên chỉnh lại áo bào, thân ảnh đứng thẳng như bút, vẻ mặt trịnh trọng hướng về phía Bạch Đông Lâm, ánh mắt phức tạp.
“Hửm? Trích Tiên đạo hữu, có lời muốn nói với tại hạ sao?”
Hai mắt Bạch Đông Lâm khẽ nheo lại, cảm nhận được ý chí sục sôi trong cơ thể Trích Tiên, cũng mơ hồ đoán được Trích Tiên muốn nói gì.
“Bạch đạo hữu là tu sĩ mạnh mẽ nhất cùng vai vế với ta mà hôm nay ta đã gặp, không, có thể là từ nay về sau, trong cùng một cảnh giới, ta sẽ không thể gặp lại đối thủ mạnh mẽ như đạo hữu đây nữa rồi!”
Trích Tiên lắc nhẹ đầu, lời nói chân thành, Bạch Đông Lâm đã ẩn giấu khí tức của bản thân, Trích Tiên không thể nào cảm nhận được tu vi cảnh giới và tuổi của Bạch Đông Lâm, nhưng trong tiềm thức hắn ta cho rằng, Bạch Đông Lâm và hắn là độc nhất vô nhị, chỉ có điều một người khí tu, còn một người thể tu mà thôi.
Dù gì, cũng không có bất kỳ ai thấy rằng, một người tu sĩ Thần Thông cảnh lại có thể mạnh mẽ như thế, vượt hai đại cảnh giới, phàm là người có đầu óc bình thường đều sẽ không có suy nghĩ này.
“Tuy rằng vừa nãy chỉ đấu một chiêu, nhưng ta đã nhìn ra được thực lực của đạo hữu, thăm dò không có ý nghĩa thì không cần nữa đâu…”
“Tiếp theo, một chiêu quyết định thắng bại!”
Trích Tiên dứt câu, hai mắt liền bộc phát ra ngân quang chói lóa tuôn ra vô số tinh quang lấp lánh. Những sợi tóc màu bạc rơi xuống đất nổ tung thành từng mảnh đỏ tươi, giống những con rắn điên cuồng đang nhảy múa, sức mạnh của Hão Hãn bao la xông thẳng lên trời, đụng độ từng tấc võ đài đen kịt, hư không bị khí tức đè ép đến sụp đổ vỡ vụn.
“Ha ha ha, hay! Quá hợp ý ta!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm chợt lóe, ngày càng thưởng thức tính cách của Trích Tiên, rất hợp ý của hắn.
“Tiên Vực – Lâm Thế!”
Tiên quang nồng đậm tràn ra tùy ý, sau đầu Trích Tiên lại lần nữa hiện ra pháp tướng Tiên Vực, bao la mênh mông che lấp đất trời. Ánh mắt lạnh lùng của vị thân ảnh to lớn ngồi trên ngai vàng quét qua người Bạch Đông Lâm, nghiêm nghị đứng dậy, sải bước ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận