Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 182: Bị leo cây

Bạch Đông Lâm đứng dậy bước ra ngoài, xuất hiện ở phía sau đội ngũ địa cung mà không khiến một ai chú ý. Đám người Chu Tranh đồng loạt hạ xuống trung tâm Trụy Nguyệt Khanh. Lúc này, sau khi trung tâm hố lớn bị rất nhiều tu sĩ đang tàn phá bừa bãi thì đã trở nên trụi lủi, ngăn cản mọi khả năng tu sĩ Cổ Giới ẩn núp.
Chu Tranh nhiệt tình tiến đến giao lưu với những người đứng đầu mấy căn cứ khác. Ở đây có hơn hai mươi nghìn người, ngư long hỗn tạp, có thể nói là bao gồm đệ tử của tất cả các thế lực trên Càn Nguyên giới, trực tiếp biến thành một hiện trường nhận người thân quy mô lớn.
Trong đó có không ít đệ tử Cực Đạo thánh tông nhưng tiếc là Bạch Đông Lâm không quen biết nên không tham gia náo nhiệt, một mình hắn cô đơn lẻ loi. Nhưng thật lòng thì Bạch Đông Lâm cũng chẳng quan tâm đến mấy người này, tâm thần hắn đều đắm chìm bên trong thần niệm, cảnh giác khả năng kẻ địch xuất hiện.
Thời gian bí cảnh mở ra càng lúc càng gần nhưng vẫn không thấy bóng dáng thế lực Liên Minh Cổ Giới nào. Tất cả mọi người đều cảm thấy rất nghi ngờ, đồng thời càng không dám thả lỏng cảnh giác.
Ở một bình nguyên cách Trụy Nguyệt Khanh hàng trăm km, hàng vạn tu sĩ từ Liên Minh Cổ Giới đang ngồi trên vài chiếc thuyền bay khổng lồ có tốc độ phi hành cực nhanh.
Mấy chục luồng độn quang màu đen đột nhiên xuất hiện phía trước thuyền bay, lộ ra không ít bóng người mặc áo choàng đen đứng trong hư không.
“Kẻ nào? Dám ngăn cản đại quân của Liên Minh Cổ Giới!”
Thuyền bay dừng lại trước mặt đám hắc y nhân, một tiếng hét lớn từ thuyền bay truyền đến, bọn họ đang vội vàng đi giết người vậy mà lại có kẻ không biết sống chết, xông ra chặn đường.
“Các ngươi không cần phải tới Trụy Nguyệt Khanh, chúng ta sẽ giúp các ngươi giải quyết đám tu sĩ Càn Nguyên giới.”
“Các ngươi là ai?” Toàn thuyền bay trầm mặc một lát, có người lên tiếng hỏi.
Hắc y nhân đi đầu không lên tiếng mà chỉ giơ tay ném một lệnh bài sang. Nó lập tức hóa thành hắc quang bắn vào trong thuyền bay.
Nam tử trên thuyền duỗi tay bắt lấy lệnh bài rồi cẩn thận quan sát, sau đó vẻ mặt hắn ta lập tức thay đổi.
“Rút lui!”
“Thủ lĩnh, không thể được! Cổ Giới chúng ta xảy ra náo loạn lớn như vậy đều là do lũ người Càn Nguyên giới kia giở trò. Sao chúng ta có thể buông tha cho đám thiên ma ngoại tộc đó được chứ?” Một vị nữ tu đầy vẻ căm phẫn, rõ ràng là không muốn rút lui.
“Lâm phó thủ, ngươi có chỗ không biết. Thế lực chặn đường chúng ta đi giết tu sĩ Càn Nguyên giới còn tàn nhẫn hơn chúng ta rất nhiều. Liên Minh Cổ Giới chúng ta và bọn họ đã hợp tác với nhau khá nhiều lần rồi.”
“Yên tâm đi, nếu như bọn họ đã nhúng tay vào thì không một tu sĩ Càn Nguyên giới nào ở Trụy Nguyệt Khanh có thể chạy thoát đâu. Cứ để bọn họ chó cắn chó đi!”
Sắc mặt nam tử cầm đầu đầy ý tứ sâu xa, giơ tay ném lệnh bài đi rồi bắt đầu chỉ huy thuyền bay quay đầu lại. Nữ tu không thể làm gì hơn, chỉ có thể oán hận lườm đám hắc y nhân.
Nhìn thấy thuyền bay quay đầu rút lui, hắc y nhân hài lòng gật đầu. Sau đó hắn ta hóa thành hắc quang bay về phía Trụy Nguyệt Khanh.
“Đội trưởng, thuộc hạ cả gan. Tại sao chúng ta không mượn dùng lực lượng của Liên Minh Cổ Giới?”
“Hôm nay thì khác. Phía trên đang vội vàng thúc giục chúng ta, số lượng nhiệm vụ đã tăng lên rất nhiều.”
“Đám tu sĩ Liên Minh Cổ Giới này ra tay không biết nặng nhẹ, tu sĩ Càn Nguyên giới chết dưới tay bọn chúng đều hồn phi phách tán. Thế thì có lợi gì cho chúng ta chứ?”
“Chúng ta tự ra tay tuy tốn nhiều công sức nhưng hiệu quả lại cao hơn rất nhiều”.
“Nhớ kỹ, mục tiêu của chúng ta chính là Chân Linh của bọn chúng!”
“Thuộc hạ đã rõ!”
Đông đảo hắc y nhân không lên tiếng nữa, im lặng miệt mài lên đường.
Tu sĩ Càn Nguyên trong Trụy Nguyệt Khanh vẫn đang nhìn chằm chằm xung quanh, trên tay người nào cũng ấn pháp quyết hoặc cầm sẵn pháp bảo, sẵn sàng ra đòn chí mạng nếu đám tu sĩ Liên Minh Cổ Giới dám xuất hiện.
Nhưng đợi hoài đợi mãi, bí cảnh đã sắp mở ra rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Liên Minh Cổ Giới đâu cả. Chẳng lẽ bọn họ bị cho leo cây rồi à?
Bạch Đông Lâm nhíu mày suy ngẫm. Trí nhớ của Huyền Diệp đã bị hắn hấp thu hết nhưng hình như thông tin liên quan đến thế lực thần bí thì đều bị xóa sạch, khiến hắn không thu hoạch được gì.
Cho nên hắn không biết lúc này đối phương đang có âm mưu quỷ kế gì. Về phần Liên Minh Cổ Giới, chẳng có nhẽ lại muốn đợi bọn họ thương vong một ít trong bí cảnh rồi mới ra tay thu dọn những người còn lại à?
Khả năng này rất lớn, nếu là Bạch Đông Lâm thì hắn cũng sẽ làm vậy, dùng sức mạnh trong bí cảnh giết địch có thể tránh được thương vong không đáng có.
Còn về ý tưởng của thế lực thần bí kia thì hắn chẳng hiểu được tí gì. Dựa vào nhiều nguồn thông tin, Bạch Đông Lâm đoán chắc bọn họ là đám lão quái vật trong Táng vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận