Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1548: Tử chiến không lùi (1)

“Nhân tộc! Ngươi muốn chết ư–"
Lý trí, tâm trạng, là những thứ chỉ có cường giả sau thập cảnh đã thành công dung hợp vật chất tối cao mới có.
Nguy! Nguy hiểm!!
Một hơi thở đáng sợ tràn ra, số không bỗng cảm giác da đầu tê dại, linh giác điên cuồng vang lên cảnh báo.
Tà Thần thứ chín - Cammons, có khí quan biến dị sau khi dung hợp vật chất tối cao là xúc tu.
Có khả năng trói buộc, xoắn giết và năng lực phân tách đáng sợ, đồng thời, không thể tiêu diệt hoàn toàn.
Cammons nhảy ra khỏi dòng sông Huyết Nhục, thân hình khổng lồ xấu xí hiển lộ ra, là một quả cầu thịt lớn do vô số xúc tua thịt vặn vẹo quấn quanh mà thành, dịch nhờn hôi thối vàng xanh không ngừng nhỏ xuống từ xúc tu, uy lực dọa người, trực tiếp ăn mòn thủng giới bíc hư không.
“Sâu kiến nhân tộc! Chết đi!!”
Rầm --
Đột nhiên quả cầu thịt xoay tròn một vòng, bắn ra vài xúc tu đỏ tươi mọc đầy răng nhọn, xuyên thủng không gian bằng cách thức cực kỳ quỷ mị, chúng nó lập tức xuất hiện bốn phương trên dưới xung quanh Số Không, phong tỏa tất cả đường lui, mạnh mẽ co lại vào trung tâm Số Không.
“Kinh Cức Vạn Vật Giai Khả Sát!”
Vẻ mặt Số Không trang nghiêm, tay kết pháp quyết, gõ nhẹ vào vết sẹo dựng thẳng trên chỗ ấn đường, ngay sau đó, cây cổ thụ tím vàng cao lớn nguy nga vững vàng bộc phát ra thần quang sáng chói, dưới ánh sáng vô tận, gai nhọn sắc bén mọc trên cành cây, từng chiếc lá một đều vặn vẹo biến hình, biến thành hình dáng đao kiếm, phun ra nuốt vào ánh sáng tím vàng, cực kỳ sắc bén.
“Chém –"
Keng! Cờ-rắc!
Lưỡi đao mũi kiếm hội tụ thành tinh hà màu tím mà trút xuống, như sóng mà quét qua, xúc tu màu đỏ tươi đứng mũi chịu sào bị chém vỡ tất cả các hạt nguyên bản, tiêu tán vào hư vô.
Thế đi của đao kiếm tinh hà không giảm, vượt qua hư không, hóa thành vòng xoáy gió lốc, điên cuồng cắt chém dòng sông Huyết Nhục đang trào dâng mà đến với cả Cammons ở trong đó, sợi tơ sắc bén ẩn chứa sức mạnh hủy diệt cực hạn, hủy diệt ào ào tất cả các hạt hữu hình.
Đến khi tinh hà màu tím tiêu tán, vật chất trong đó đã bị hủy diệt không còn, tại chỗ chỉ còn lại vết rách màu đỏ tươi mở ra thế giới kéo dài mấy trăm năm ánh sáng, nhưng lối đi đỏ sậm kia vẫn chưa từng khép lại như cũ, dòng sông Huyết Nhục dừng lại trong chớp mắt, rồi tiếp tục phun ra ngoài.
“Hừ!”
Lông mày Số Không nhíu chặt, ánh sáng trong mắt nhạt đi một chút, thi triển sát chiêu kiểu này tiêu hao không nhỏ. Mặc dù thoạt nhìn quả cầu thịt xúc tu kia như đã bị hủy diệt, song cảm giác nguy cơ trong lòng hắn ta không giảm đi chút nào, loại quái vật này không thể có khả năng giải quyết triệt để dễ dàng như thế.
“Khặc khặc khặc! Nhân tộc, ngươi rất mạnh!”
Âm thanh âm trầm, trơn ướt vang lên bên tai, gần trong gang tấc.
“Gì!?”
Hai mắt Số Không trợn to, linh giác điên cuồng gào thét, sao có thể như thế? Rõ ràng hắn ta đã rất cảnh giác…
Hắn ta không kịp tránh thoát, xúc tu đỏ tươi lít nha lít nhít xuất hiện một cách quỷ dị xung quanh thân thể, ngay sau đó, đột nhiên chúng thắt chặt lại, dịch nhờn tràn ngập tính ăn mòn làm cổ thụ tím vàng túa ra khói xanh, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó đang nhanh chóng khô héo.
“Bắt được ngươi rồi!!”
Rầm!! Răng rắc!
Trong tiếng nổ vang thỉnh thoảng chèn vào âm thanh vỡ tan, dù pháp tướng bao vây lấy Số Không liều mạng giãy giụa không ngừng chém ra công kích khủng bố, nhưng vẫn không thể so sánh với xúc tu có thể tái sinh vô hạn, trong một hơi thở là vết thương có thể khép lại hoàn hảo như ban đầu.
“Kiến Mộc!”
Mặt mày Số Không tràn ngập sát ý, lật tay một cái, lấy một cành cây toàn thân xanh biếc ra, ánh sáng long lanh óng ánh, nhẹ nhàng vạch một cái trước người, lập tức mở một đường lớn chọc trời, bước ra một bước, thoát khỏi sự đuổi giết của Cammons.
“Hơi phiền toái...”
Nhìn vào quả cầu lớn khôi phục nguyên dạng ngay lập tức, sắc mặt Số Không có chút khó coi, mắt thường cũng có thể thấy, tóc dài bên tai hắn ta trở nên trắng như tuyết, đây là biểu hiện của việc sử dụng cổ khí, dẫn đến tuổi thọ tiêu hao kịch liệt trong thời gian ngắn.
Nếu chỉ muốn trốn, hắn ta vẫn có thể làm được, nhưng nếu làm thế thì sẽ không thể vượt qua cửa ải trong lòng. Chúng sinh nhân tộc cúng bái những tồn tại như bọn họ làm thần bảo vệ, nếu lúc gặp nguy lại chỉ chú ý chạy trốn giữ mạng, có cái con khỉ mà là thần bảo vệ.
Nếu thật sự là như thế, chỉ sợ Lâm cũng sẽ lấy làm hổ thẹn khi có người phụ thân bất lực như hắn ta nhỉ?
Số Không lắc đầu bật cười, ánh mắt dần trở nên kiên định, nắm chặt “Kiến Mộc”, bước ra một bước, xông về phía dòng sông Huyết Nhục.
“Giết –"
“Khặc khặc! Không biết lượng sức!”
Ầm ầm!!
Ánh sáng màu tím chói lòa, không ngừng dâng lên trong tinh không đen nhánh, dù là các tinh hà cách xa nhau vô tận, cũng vẫn có không ít sinh linh Nhân tộc nhìn thấy ánh sáng lóa mắt này mà thưởng thức khen ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận