Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 379: Thưởng cho họ Bạch

Nói đến đây, ánh mắt Thần Vô Khuyết lóe lên chút sợ hãi. Mãi đến khi liên lạc với bậc tiền bối ở thánh tông rồi, hắn ta mới biết được tình cảnh ban đầu của hắn ta ở thế giới thấp duy nguy hiểm đến mức nào. Lúc đầu, tín vật truyền thừa đã hóa thành hư vô, tiêu tán. Trang giấy bên trong Thần Hải phải tiếp xúc với truyền thừa chi địa mới hiện ra một lần nữa. Nói cách khác, tìm kiếm truyền thừa chi địa ở thế giới thấp duy chính là khảo nghiệm mà Binh Gia truyền thừa dành cho hắn ta.
Không hề phải là không có khảo nghiệm truyền thừa, mà cái khảo nghiệm chết người này đã bị Bạch Đông Lâm giải quyết trước một bước rồi.
Nếu như vẫn không tìm được truyền thừa chi địa, sự ăn mòn mà năm tháng dài đằng đẵng của tuế nguyệt ngấn tích tạo cho ý thức của hắn ta có thể sẽ mang tới tai ương ý thức tán loạn!
Nói là Bạch Đông Lâm có ơn cứu mạng với hắn ta cũng không quá đáng, mười vạn điểm cống hiến cỏn con thật sự chỉ là bày tỏ tâm ý!
“Thật ra lần này ta đến gặp Đông Lâm huynh đây cũng là để cáo biệt. Ít ngày nữa là ta sẽ rời khỏi Càn Nguyên giới, không biết lần trở về thánh tông sau là khi nào nữa.”
Trong lòng Bạch Đông Lâm thoáng động. Chắc chắn là hạn ngạch mà Thần Vô Khuyết nói, còn cả chiến trận truyền thừa hắn ta vừa mới thu được và chuyện rời khỏi Càn Nguyên giới nữa, tất cả đều liên quan rất nhiều đến chiến trường.
Nếu đã liên quan tới chiến trường, vậy chúng là cơ mật, Thần Vô Khuyết không thể nói, Bạch Đông Lâm cũng không tiện hỏi.
Hắn không còn là tên Tiểu Bạch mới gia nhập giới tu luyện trước đây nữa rồi. Đối với thế giới rộng lớn này, hắn, người đã tiếp nhận một lượng lớn kiến thức tại Thư sơn, cũng có lý giải căn bản, cũng hiểu Thái Thương thành chủ U Đạo Nhất đã nói những lời lúc đầu với tâm trạng như thế nào. Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng!
Đây không phải là Khẩu Hải, mà là thế giới thật có rất nhiều chiến trường trải rộng khắp. Dù chỉ có một chiến trường thất thủ thôi, đó cũng là ngày tận thế của vô số chúng sinh.
Đa phần tin tức có liên quan đến chiến trường là cơ mật, chỉ là thông tin có liên quan của Thư Sơn cũng không nhiều, nhưng qua một ít tơ nhện, chân ngựa, hắn vẫn biết tình thế mà nhân tộc đang đối mặt không quá lạc quan.
Hắn lắc đầu ép suy nghĩ xuống. Nghĩ nhiều vô ích, chuyện này vẫn chưa tới lượt hắn tới quan tâm. Hắn chỉ cần không ngừng tu luyện để trở nên mạnh mẽ là được. Thực lực mới là tất cả!
Hai người tránh không nói chủ đề kiêng kỵ, lại trò chuyện về rất nhiều chuyện trong tu luyện, đặc biệt là về đạo âm dương, hầu như đều là do Bạch Đông Lâm nói, Thần Vô Khuyết ngồi nghe cẩn thận giống như một em bé ngoan ngoãn vậy.
Mãi đến khi trăng lên giữa trời, Thần Vô Khuyết mới đứng dậy cáo từ, lưu luyến không rời, nói với biểu cảm kích phục: làm
“Kiến giải của Đông Lâm huynh về đạo âm dương thật sự khiến cho người ta bội phục! Đa tạ những chỉ điểm của Đông Lâm huynh, chúng đã khiến ta hôm nay biết thêm không ít!”
“Vô Khuyết huynh quá khen. Nếu như nói về nghiên cứu với đạo âm dương, theo như ta biết, trong thánh tông có nhiều người giỏi hơn ta!”
Bạch Đông Lâm mỉm cười xua tay. Chẳng qua là hắn thấy Thần Vô Khuyết thuận mắt nên mới chỉ điểm một, hai. Thoạt nhìn thì tên Thần Vô Khuyết này lạnh như băng, nhưng thật ra hắn ta là một kẻ trong nóng ngoài lạnh, tặng bảo rồi lại đưa điểm, là người tốt.
“Ồ? Người có thể khiến cho Đông Lâm huynh cũng tán thưởng thì khẳng định là cực kỳ không bình thường. Không biết đó là người phương nào?”
Hai mắt của Thần Vô Khuyết sáng lên. Hắn ta chủ tu âm dương đại đạo, tất nhiên cảm thấy cực kỳ hứng thú với chuyện này. Đợi có cơ hội rồi nhất định hắn ta sẽ tới cửa bái phỏng, ngồi xuống luận đạo.
Lòng Bạch Đông Lâm không nói gì. Chẳng qua hắn chỉ khách sáo mấy câu mà thôi, Thần Vô Khuyết này thật sự là một tên não ngắn, tình thương hẳn là phần phụ!
“Ôi chao, người nọ chính là Trân Trân sư tỷ của Thiên Uy Phong. Theo ta được biết, nàng ấy có rất nhiều kiến giải thú vị về âm dương!”
Thần Vô Khuyết âm thầm ghi lại, đứng dậy, hơi chắp tay. Sau khi cảm ơn Bạch Đông Lâm một lần nữa, hắn ta lướt đi.
“Chiến trường, chiến trường, lại chẳng biết vì sao mà chiến đấu!”
Bạch Đông Lâm đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, hệt như nhìn thấy chiến hỏa trải khắp toàn bộ vũ trụ vô cùng vô tận, nhỏ giọng thì thầm mấy câu, sau đó lắc đầu trở về buồng ngủ.
Thay vì nghĩ đông nghĩ tây không ngủ được, tu luyện cho đàng hoàng vẫn quan trọng hơn.
Bạch Đông Lâm khoanh chân ngồi trên giường, đưa ý niệm vào trong cơ thể.
Linh khiếu vô hạn lấp lánh như ngàn sao in rõ vào não hải. Bă trăm sáu mươi lăm viên linh khiếu chủ đạo hệt như trung tâm của biển sao, hào quang lóa mắt lạ thường. Nó đứng vững ở những vị trí cố định, ‘thấy chết không sờn’.
Hào quang của linh khiếu ẩn tàng đã mở ra hơn tám nghìn lần thoáng ảm đạm, không ngừng vận chuyển theo quỹ tích huyền ảo không rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận