Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1844 - Bầu không khí ở Hồng Hoang (1)

Một thanh trường kiếm đen kịt, một chiếc chuông cổ đồng thau, một cái bình nhỏ thủy tinh, cuối cùng là một quyển sách bạch ngọc.
Bốn dị bảo, đều ton hót dán lên Bạch Đông Lâm, rung rung đắc ý, tràn đầy vẻ lấy lòng.
“Ơ kìa! Bảo vật tự tiến tới? Ừ, không tệ không tệ, xem ra thân phận đứa con số phận của ta cuối cùng cũng không lừa gạt được nữa rồi!”
Bạch Đông Lâm chậm rãi gật đầu, dáng vẻ như bất đắc dĩ lắm, miệng nói lời trêu chọc nhưng trong lòng lại âm thầm kinh ngạc.
Không hổ là chư thiên ở khu vực trung tâm, hơn nữa còn từng có một người siêu thoát đi ra, đây không thể nghi ngờ là một loại tột cùng nhất giữa chư thiên vô tận, ở cùng một cấp bậc với Chư Thiên Chi Qua.
Chư Thiên Đạo Diễn đã qua một thời gian ngắn, nhưng sự báo đáp của ý chí Chư Thiên Hồng Hoang vẫn còn đang duy trì liên tục, hắn cảm giác được khí tức thuần túy “mới sinh” bên trên bốn bảo vật này. Rất rõ ràng, chúng nó đều là do Chư Thiên Hồng Hoang vừa dựng dục ra.
Hắn thân là Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn, bước vào Hồng Hoang, ý chí chư thiên đương nhiên sẽ đưa lên lễ gặp mặt, một là để tỏ vẻ tôn kính, hai là kỳ vọng Bạch Đông Lâm đừng làm xằng làm bậy ở thế giới của nó, ít nhất là sẽ không “thất thủ” làm vỡ nát đại lục Hồng Hoang.
“Bốn Hỗn độn chí bảo đều nội uẩn ba nghìn nguyên tắc Đại Đạo, có thể nói là đỉnh núi trong cổ khí cụ.”
Bạch Đông Lâm giơ tay nắm chặt trường kiếm đen kịt, cong ngón tay búng lên thân kiếm, kiếm quang hơi yếu chợt lóe lên, Minh Hải phân chia thành hai trong lúc im hơi lặng tiếng, chậm chạp không thể hợp lại.
“Cũng không tệ lắm.”
Phải biết rằng, Khai Thiên phủ mà Bàn Cổ dùng để khai thiên ích địa, số lượng nguyên tắc nội uẩn trong đó cũng chẳng qua chỉ mới có ba trăm.
Loại thần binh ở cấp bậc này, tuy tác dụng đối với mình không lớn nhưng dùng như là lễ vật để an ủi người thân bạn bè thì cũng không tệ lắm. Bạch Đông Lâm không chút khách khí bỏ nó vào trong túi, ý niệm đảo qua sách bạch ngọc, trong đó ghi lại một môn truyền thừa vô thượng.
Bốn chí bảo hàng thế, khí tức hơi tiêu tán, không khỏi đưa tới đông đảo ánh mắt nhìn trộm, không chỉ có Minh Hải cùng với nhiều đảo ở trong đó, ngay cả trên đại lục Hồng Hoang đều có thân hình với khí thế bàng bạc phá không đi tới.
Graoo --
Phần tận cùng của Minh Hải đen kịt một màu đột nhiên vang lên tiếng hí quái dị, Bạch Đông Lâm chỉ cảm thấy có bóng ma hạ xuống, ngay sau đó đã bị một cơn lốc xoáy cắn nuốt.
“Ha ha ha! Hỗn độn chí bảo, là của bản tôn hết rồi!”
Oành! Rầm!
Nước biển vô tận quay cuồng cuộn trào mãnh liệt, một con quái vật lớn hơi giống hình con cá bay vọt lên, cơ thể nguy nga che khuất bầu trời, đầu đuôi ngang dọc mấy vạn năm ánh sáng, trên tấm lưng bằng phẳng rộng rãi lơ lửng vòng xoáy tinh vân.
Ngưng thần nhìn lại, đó đúng là một phương vũ trụ loại nhỏ, hàng tỉ mặt trời mặt trăng và ngôi sao chìm nổi chuyển động, có sinh linh vô tận sinh tồn trong đó.
“Hư Côn! Chạy đi đâu --”
“Hừ! Mau mau giao chí bảo ra, lúc này theo lý nên là người có đức lấy được loại bảo vật như vậy, bọn nghiệt súc các ngươi, sao dám nhúng chàm!?”
Cường giả cảm giác được chí bảo xuất thế phủ xuống, Hư Côn vừa muốn độn vào thời không đã bị một cự chưởng do quy tắc biến thành bắt được cái đuôi, chợt kéo một cái, thời không bị nứt vỡ, Hư Côn cũng theo đó rơi xuống tiến vào hiện thế.
“Graoo ~ muốn chết!”
Hư Côn giận tím mặt, vây cá buông xuống nghiêng nghiêng giống như trời cao chợt chém xuống, trên đường nó đi qua, kim quang óng ánh lóng lánh, cuối cùng hóa thành cánh lông vũ lấp lánh ánh sáng âm u, ý sắc bén không kém gì thần binh lợi khí, đến cả quy tắc đều bị chặt đứt từng cái một.
Cự chưởng bắt lấy Hư Côn bị tiêu diệt, thân hình ẩn nấp ở chỗ sâu trong duy độ bị buộc ra, sắc mặt tái nhợt, trong mắt lóe lên vẻ khiếp sợ.
“Ha ha ha! Một bọn chuột nhắt, cũng dám đánh rắm ở trước mặt lão tử?”
Hư Côn thắng một chiêu, cơn tức giận dần biến mất, lúc này cũng không vội vàng rời khỏi, hơn nữa cũng không thể dễ dàng rút đi được, ánh mắt bạo ngược ngắm nhìn bốn phía, từng thân hình với khí tức cường thịnh phá không đi tới, bao vây hắn vào giữa.
“Ha ha, xem ra hôm nay không tốt cho lắm rồi!”
Cơ thể cao lớn của Hư Côn hơi run lên, vũ trụ loại nhỏ được chở trên lưng nhất thời kịch liệt rung động, không gian vặn vẹo, rậm rạp chằng chịt thần long bị chấn ra.
Đều là phúc sinh cửu trảo, long khu kéo, dài đến mấy chục triệu trăm triệu cây số, liếc nhìn lại số lượng không dưới trăm nghìn tỷ, kêu rên kinh khủng, kiệt lực đấu tranh, lại vẫn không cách nào giãy khỏi sự ràng buộc, bao hàm tuyệt vọng bị Hư Côn nuốt vào trong miệng.
Rộp! Rộp!
Tiếng nhai rợn người nương theo long huyết sặc sỡ sắc màu chảy vào trong Minh Hải, lúc này sinh linh trong Minh Hải sớm đã bị khí tức làm cho kinh sợ thoát đi, bằng không tất nhiên sẽ chen nhau tiếng lên, vội vàng uống lấy long huyết trân quý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận