Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1897 - Tai họa đen tối cấm qua (1)

Vùng đất Hôi Tịch, cửu đại hung địa!
Không biết Ám Hồng cổ thành đã sử dụng loại thủ đoạn nào, lại có thể thúc đẩy cửu đại hung địa, cộng thêm đã hủy diệt Nhất Diệu cấm vực, có thể nói, Tai họa đen tối trong lúc lặng yên không một tiếng động, đã khống chế toàn bộ hung địa.
“Không!”
“Nếu dự đoán không sai, hẳn là chín hung địa này cũng giống với kiếp nạn vạn tộc, sớm đã bị Tai họa đen tối âm thầm bố trí thủ đoạn, thậm chí có thể những hung địa này hoàn toàn là do Tai họa đen tối sáng lập.”
Bạch Đông Lâm cau mày, nếu nói như thế, Thời Ma liều mạng để vây giữ hắn trong giây lát, vì là đề phòng chuyện thức tỉnh cửu đại hung địa xuất hiện biến cố.
“Ta đã nói rồi, muốn lật đổ cánh cổng Vĩnh Hằng, chỉ dựa vào kiếp nạn vạn tộc thì hình như vẫn còn thiếu chút gì đó, thì ra đòn sát thủ được giấu trong này!”
Suy nghĩ tỉ mỉ cực đáng sợ, mọi thứ trong bàn cờ của Tai họa đen tối quá lớn, vào vô tận Tuế Nguyệt dài đằng đẵng trước, đã đánh dấu ở vùng đất Hôi Tịch, mượn nhờ quỷ dị không hiểu ở nơi đây, che giấu diện mạo thật sự của hung địa.
Bằng vào tốc độ ánh sáng, Bạch Đông Lâm căn cứ vào tin tức tụ đến, đưa ra phân tích đại khái, nghĩ thông suốt quan hệ lợi hại trong đó, ánh mắt không khỏi trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Rầm--
Răng rắc!
Lúc này, lại có một bóng dáng với toàn thân quanh quẩn hơi thở thảm liệt, rơi xuống từ dòng lũ đen nhánh phía chân trời, gần như là một trước một sau, đập mạnh vào chiến hạm hài cốt Chư Thiên, thân hạm cứng rắn đến cực điểm lại xuất hiện thêm vô số vết rạn vực sâu.
Bạch Đông Lâm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Tuyền Qua Chư Thiên hiển hiện trên lồng ngực, xoay tròn kịch liệt, nuốt tất cả thi thể thân hạm không còn nguyên vẹn khổng lồ vô ngần vào trong.
Mặc dù chiến hạm này đã trở thành thi thể không còn nguyên vẹn, khó mà chữa trị, nhưng dù sao cũng là tạo vật đến từ Chư Thiên chí cao duy vật khoa học kỹ thuật, bỏ qua năng lượng vật chất mà bản thân thi thể không còn nguyên vẹn có được, kiến thức khoa học kỹ thuật ẩn chứa trong đó cũng là điều kiện không tệ để có thể làm dồi dào độ sâu tin tức quân lương, đã rơi vào trong tay hắn, tự nhiên không có đạo lý bỏ đi không thèm để ý.
Chiến hạm dưới thân không còn tiếng động khác lạ, khiến cho bóng người rơi vào không trung chú ý, gian nan đứng lên từ hư không, đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Đông Lâm.
“Khụ khụ, đạo hữu, ngươi...”
Lời còn chưa nói hết, thất khiếu đã dâng trào ra ngọn lửa đen nhánh sền sệt như chất lỏng, hắc viêm quỷ dị, không rõ lạnh nóng, ngọ nguậy như vật sống, tản ra tia sóng chấn động cực kỳ đáng sợ, dù chỉ là một tia thôi cũng có thể tiểu hủy một đại thiên vũ trụ.
Bóng dáng Bạch Đông Lâm khẽ động, đi tới trước người, ý chí kéo thân thể sắp rơi xuống hư không của đối phương lên, duỗi ngón tay ra, chạm vào ấn đường xám trắng.
“Đừng nhúc nhích! Thả phong tỏa ở đầu nguồn tin tức ra, ta sẽ chữa thương cho ngươi.”
Thương thế có thể khiến cho Bỉ Ngạn mất đi khả năng hành động, tự nhiên là trên đầu nguồn tin tức, hắc viêm mà thất khiếu phun ra, chẳng qua là điểm không quan trọng biểu lộ ra bên ngoài.
Người này đã bị thương cực nặng, đầu nguồn tin tức đã bị xuyên thủng, đồng thời một ma ảnh hắc viêm chiếm cứ trong đó, đang mở miệng lớn nuốt ăn căn cơ tin tức còn tồn tại, một khi ăn sạch, tức là ngay cả muốn xoay chuyển hắn ta cũng không còn chút sức lực nào.
Loại thương thế này lại có chỗ khác với kiểu tổn thương ăn mòn qua năm này tháng nọ của U Di Thiên, mặc dù thế tới tàn khốc mạnh mẽ, nhưng lại không đả thương tới trung tâm, đối với Bạch Đông Lâm mà nói, ngược lại xử lý càng dễ dàng hơn.
Cảm giác vì cùng là hơi thở nhân tộc, cùng với thiện ý chân thành, hắn ta vô thức buông bỏ bao vây tin tức, bày biện trung tâm trí mạng nhất của mình ra ngoài.
Dù sao, nếu không làm như vậy thì cũng cách cái chết không xa, chi bằng buông tay đánh cược một lần.
“Tước đoạt tin tức!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm sáng chói, dòng lũ tin tức mênh mông vô ngần trút xuống như ngân hà, hóa thành bàn tay lớn mênh mông, bóp nát ma ảnh hắc viêm thành hư vô. Cùng lúc đó, ý chí trạng thái người quan sát như dòng suối hòa vào đầu nguồn tin tức, bao vây lấy tia sáng đen đang xâm lấn vô cùng sâu từng chút từng chút một rồi tróc nó ra.
Nhìn như đơn giản, nhưng lại là thao tác vô cùng tinh vi, hơi không cẩn thận thôi, ngoại lực xâm nhập sẽ nhiễu loạn cân đối tại đầu nguồn tin tức, dẫn đến tự ngã sụp đổ.
“Đã thành, cảm giác thế nào rồi?”
Mặt mày Bạch Đông Lâm khẽ nâng, lấy tay ra, hơi thở đối phương lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được ổn định trở lại, bản chất vĩnh hằng gần như tán loạn cũng ngưng tụ lại lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận