Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 963: Bạch Ngọc Kinh

Nơi này là nơi được Cực Đạo giữ lại, trước giờ chưa từng có người đến làm chủ nên tất cả vẫn nằm trong trạng thái nguyên thuỷ nhất. Ý niệm của Thần Hồn Bạch Đông Lâm trút ra bao phủ lấy toàn bộ khu vực, pháp tắc lan tràn di chuyển. Cây to cứng cáp bị lay động, đá lớn quay cuồng, trong khoảnh khắc ấy trên đỉnh núi bị san ra một khoảng bằng phẳng.
Ánh sáng trắng trước ngực quay cuồng, nguyên liệu quý giá dày đặc phun trào ra, lơ lửng trên hư không tạo thành một ngọn núi nhỏ, pháp tắc lướt qua khiến các loại nguyên liệu tự động hòa tan tinh luyện, vô số chất lỏng tỏa ra thần quang rực rỡ, dưới sự thao túng bởi thần niệm của Bạch Đông Lâm, chúng bắt đầu dung hợp với nhau và được khắc Thần Văn huyễn ảo.
Từng cái mắt trận được dung luyện ra, bay lượn xoay quanh rồi rơi xuống vị trí đã định sẵn, cắm vào sâu bên trong lòng núi.
“Chính Phản Ngũ Hành đại trận! Lập!”
“Lưỡng Nghi Vi Trần đại trận!”
“Tứ Tượng Cộng Sát đại trận!”
“Tiên Thiên Bát Quái Thái Cực đại trận!”
“Huyết Ma Thị Thần đại trận!”
“Nguyên sơ……”
“Lập! Lập! Lập!”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm nghiêm túc, đôi tay tạo ra vô số ảo ảnh, từng trận pháp mang khí tức đáng sợ liên tục rơi xuống, bao phủ tầng tầng lớp lớp lên thuộc địa bên dưới, uy năng cực kỳ mênh mông.
“Phù, ba mươi sáu trận pháp, chắc có lẽ đã đủ rồi.”
Tuy nơi này nằm trong khu vực bảo vệ của đại trận hộ tông của Cực Đạo, nhưng đấy chỉ là trận pháp của tông môn, hắn không có quyền được nắm giữ, bản thân tự bày trận pháp đã là Quy Tắc ngầm không được ghi lại.
Ít nhất không thể yếu hơn các nghị viên khác của Cực Đạo, thực lực càng mạnh hơn thì càng phải bắt đầu chú ý đến thể diện hơn, cường giả cũng phải giả ngầu sao!
“Tiếp theo là chủ điện, cũng không thể kém được!”
Hắn duỗi tay vào trong thế giới Duy Độ, rụt bàn tay lại, một tòa thành trì đen nhánh mang khí tức nặng nề lơ lửng trong tay hắn.
Toà thành khổng lồ đen nhánh này bị hắn tham ô được lúc ở Cửu Hoàn Chi Tâm, do tự tay Lưu Đông Xuyên đưa vào thế giới Duy Độ.
Làm thành trì trấn biên của Đan Minh Cửu Hoàn Chi Tâm, chất liệu không tệ, quan trọng hơn là nó rất lớn.
“Màu đen như mực này không đẹp, ta có phải phản diện đâu, không cần phải thâm trầm thế làm gì cả.”
Bạch Đông Lâm cau mày, lật tay thu toà thành khổng lồ vào thế giới Duy Độ, hơn nữa còn đưa rất nhiều nguyên liệu quý già vào để hoàn toàn cải tạo tòa thành khổng lồ, đây là một công trình lớn nên nếu tiến hành trong thế giới Duy Độ thì sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sau khi nắm giữ được vật chất Duy Độ, quyền hạn của hắn trong thế giới Duy Độ tăng lên, một trong những khả năng mới nhất đó là khống chế vật chất, phân giải tái tạo, dễ dàng thực hiện.
Ở bên ngoài chỉ mới qua một khoảnh khắc, trong thế giới Duy Độ đã là qua rất lâu, đây là năng lực có được sau khi nắm giữ được Duy Độ Thời Gian, thao túng thời gian mà không ảnh hưởng đến ý thức của Thần Hồn.
Bàn tay hiện lên ánh sáng màu đỏ tươi, một tòa cung điện hoàn hảo như được đúc ra từ bạch ngọc thượng hạng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Bên trong bạch ngọc ôn hoà, có những đốm sáng đang loáng thoáng chảy xuôi, bên ngoài kiến trúc khắc vô số Thần Văn, thần quang rạng rỡ lóng lánh như thể một tòa tiên cung.
“Rơi!”
Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng ném đi, cung điện Bạch Ngọc lớn lên trong gió, nhanh chóng hiện ra một tòa cung điện, rơi mạnh xuống mảnh đất trống trên đỉnh núi rồi lập tức dung hợp với hoàn cảnh xung quanh, rất nhiều mắt trận trung tâm của trận phá cũng hội tụ lên trên chủ điện.
Đồng thời mở rộng không gian trên đỉnh núi của hắn lên gấp ngàn lần, nếu không sẽ không chứa nổi tòa cung điện rộng lớn này.
“Chỉ còn thiếu một thứ cuối cùng!”
Hắn vung tay lên, một tấm bia thuỷ tinh được đúc hoàn toàn từ pha lê nhanh chóng bay ra, bắn lên trời cao, mơ hồ trung hợp với trời cao, dưới ánh hào quang của mặt trời chiếu rọi, tản ra thần quang sặc sỡ.
Đùng!
Bia thủy tinh rơi xuống, cắm thật sâu phía trước cung điện Bạch Ngọc, bên trên có ba chữ rồng bay phượng múa rất to.
Bạch Ngọc Kinh!
Đây là tên của thế lực đầu tiên mà Bạch Đông Lâm thành lập, không phải phong gì hết, cũng không phải tư gì cả, tên là “Bạch Ngọc Kinh”!
Bạch Ngọc Kinh trên trời, mười hai lâu năm thành.
Tiên nhân vỗ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh.
Hư vô mờ mịt, Bạch Ngọc Kinh thông thiên, người phàm lại có thể tu luyện thành tiên, đây là sơ tâm của Bạch Đông Lâm, cũng là phương hướng mà hắn luôn nỗ lực.
Đương nhiên, trong đó còn có chút ác ý thú vị của hắn, nó giống như “Kỳ lạ nhưng không thay đổi”, hắn nghĩ lúc cái tên “Bạch Ngọc Kinh” này vang vọng ở hiện giới, liệu có thể dẫn được đồng hương nào ở Lam Tinh đến không!
“Bạch Ngọc Kinh của ta, phải có mười hai lâu chủ, năm đại thành chủ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận