Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 629: Vật này có tầm quan trọng

Bạch Đông Lâm bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, hắn vốn muốn ở lại thêm ít lâu để xem có thể lấy thêm vài chữ trong Cửu bí không. Chiến pháp đỉnh cao nhất của thế giới đó vẫn rất có giá trị, nhất là sau khi dung hợp với đạo Pháp tắc của thế giới này, uy lực càng thêm phi thường.
Cũng may, Khương tiền bối vẫn rất có trách nhiệm với phần thưởng cho nhiệm vụ của hắn, trước khi hắn rời đi còn nhận được một bản mô phỏng ý chí của Long môn thời cổ đại, dặn dò chỉ cần hắn tu luyện Ý chí đến cảnh giới thứ ba là có thể bắt đầu mở ra Long môn, câu Long ngư.
Mà tốc độ tu luyện hắn cũng không hề chậm, mà phải gọi là cực tốc, đoán chừng một năm rưỡi là có thể tu luyện đến cảnh giới thứ ba.
Còn cao hơn nữa chỉ có đợi khi nào thần hồn đột phá đến Thần Ma cảnh mới tiếp tục tu luyện được.
Nguyên nhân là, khi thần hồn đạt tới Thần Ma cảnh sẽ “lột xác” thành một hình thái mới, nhờ đó mới có thể tiếp tục tu luyện. Mà bằng thần hồn Thần Nguyên cảnh Bát trọng hiện tại của hắn chỉ đến cảnh giới thứ ba của Ý chí là cùng.
Ngừng suy nghĩ lan man, Bạch Đông Lâm đưa ý niệm của mình vào trong Vĩnh hằng Quang giới. Lục địa Vĩnh hằng nay đã mở rộng hơn rất nhiều, trên bầu trời cũng có thêm một mặt trời khổng lồ mà trước kia không có.
Sâu trong lõi của mặt trời là một quả cầu lấp lánh đầy màu sắc đang di chuyển nặng nề, đây chính là thứ mà Khương tiền bối đã đưa cho hắn.
Từ lời nói và thái độ nghiêm túc của ông lão, dễ thấy vật này có tầm quan trọng ra sao.
Nhưng hắn không hiểu, không biết đây là thứ gì, càng không rõ là ai muốn giao cho hắn trọng trách này. Người đó liệu còn sống hay đã mất?
Nếu đã mất, vậy người đó đã tiên tri trước về sự xuất hiện của hắn, hoặc có thể là…
Bạch Đông Lâm run sợ, vội cắt đứt mạch suy nghĩ của mình, hắn không dám tưởng tượng tình huống đó. Nhưng vô hình lại hiểu ra một chuyện, chưa đến lúc thì không nên vọng tưởng.
Rào! Tiếng sóng vỗ lớn đập tan suy nghĩ của hắn.
“Hửm?”
Bạch Đông Lâm ngừng nghĩ, mở mắt liếc sang nhìn, đằng xa xa trên mặt hồ xanh biếc có một con thuyền màu đen phi nhanh đến đây.
Hòn đảo hắn đang ở đây chỉ có đường kính một ngàn trượng, thậm chí không tính là đảo mà chỉ là một rạn đá nhỏ, mà con thuyền đó lớn hàng vạn trượng, thân tàu được bọc đầy ký hiệu dày đặc, là thuyền báu có phẩm chất không thấp.
Trùng hợp rạn đá lại nằm trên hải tuyến của chiếc thuyền đó, nhưng nó không hề tránh rạn đá này ra mà thẳng tiến lao nhanh. Hiển nhiên không quan tâm đến rạn đá này, muốn trực tiếp nghiền nát nó để đi qua.
Với sức mạnh của thuyền báu, cũng không khó khăn gì.
Bạch Đông Lâm cau mày, có vẻ người lái tàu quá hấp tấp, không phát hiện trên đảo còn có người.
Nhưng hắn không thể nhịn được, chớp mắt suy nghĩ, một hơi thở ra, lập tức đánh vào trên thuyền báu xem như cảnh cáo.
Thế nhưng con thuyền mặc cho cảnh cáo của Bạch Đông Lâm, vẫn tiếp tục tăng tốc, đồng thời, trên thân tàu cũng xuất hiện một vầng hào quang chi chít những ký hiệu thần kỳ.
“Hừ! Ngạo mạn!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm phát lạnh, trùng hợp đang rảnh, hắn muốn xem xem tên tu sĩ nào kiêu ngạo như vậy, mặt hồ mênh mông như vậy không đi, còn cố tình đụng vào hắn.
Hắn không né tránh, giẫm mạnh chân, pháp tắc Kim và pháp tắc Thổ quấn vào nhau từ chân lẫn xuống mặt đất của rạn đá. Chỉ trong tích tắc, toàn bộ rạn đá hóa thành vàng óng, ánh lên màu kim loại cứng cáp.
Con thuyền to lớn vạn trượng bao phủ dày đặc trận pháp lao đến, tốc độ kinh khủng khiến cho quán tính càng kinh khủng hơn nữa, nhưng tối đa cũng chỉ mang sức mạnh tương đương Thần nguyên cảnh Tam trọng thiên mà thôi.
“Pháp thiên Tượng địa!”
Hắn lập tức thi triển thần thông, thân hình bỗng chốc biến thành người khổng lồ cao hơn trăm trượng, xiềng xích pháp tắc như hóa thành thực thể quấn quanh thân thể khổng lồ ấy.
Thuyền báu lao nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt hắn. Bạch Đông Lâm lạnh lùng nghiêm nghị đối diện với con thuyền, hắn giơ tay nắm chặt. Hư không lập tức tan tác, một cú đấm cực mạnh đánh thẳng vào con thuyền.
Rầm!
Mặt hồ xanh biếc dậy sóng, con thuyền va chạm với hắn truyền đến lực quán tính vô cùng khổng lồ nhưng bị Bạch Đông Lâm tiêu tán phần lớn, còn lại phần nhỏ truyền xuống mặt đất vàng kim dưới chân hắn, hòn đảo cứng rắn lập tức rạn ra vô số vết nứt.
Rầm rầm!
Áp lực từ vụ va chạm gây ra sóng xung kích mạnh mẽ như ngưng tụ thành vật chất, khuếch tán ra xung quanh, vô số sóng khí sắc bén phóng ra, mặt hồ bị “cắt” ra một vết rách to lớn.
Đùng! Vầng hào quang bao phủ mũi tàu vặn vẹo và sụp đổ, nắm đấm của Bạch Đông Lâm đã sắp chạm đến thân tàu, những ký hiệu bên trên màn hào quang cũng lập lòe dữ dội, gần như tan biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận