Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 712: Văn Minh pháp điển

Cùng với việc đan dược bị tiêu hao, trên mặt Lý Vĩnh Dương hiện lên một tia thần quang, hơi thở lập tức bình ổn trở lại, cơ thể tiều tụy cũng trở nên đầy đặn hơn rất nhiều. “Suỵt, đừng có để lộ, thời cơ chưa tới, chúng ta vẫn phải nhẫn nại một thời gian nữa!”
Hai mắt Trần Trần híp lại, cảm nhận được bạch ngọc châu đang xoay tròn trong đan điền, cõi lòng hừng hừng một phen. Đây là hy vọng của hắn ta.
Vào ba ngày trước, hắn ta cũng giống như Lý Vĩnh Dương vậy, chết lặng tuyệt vọng, chỉ đợi bỏ hết chút sức lực cuối cùng, bi ai bỏ mạng tại chốn hầm mỏ địa huyệt tối tăm không ánh mặt trời này.
Nhưng hiện tại thì không giống nữa, hắn đã đào được một viên bạch ngọc châu kỳ lạ tên là ‘Thiên La’ từ trong mỏ đá, nó cho hắn ta khả năng trở mình!
Mấy ngày này, hắn ta lén chặn giữ không ít khoáng thạch, đổi từ trong Thiên La bảo châu này ra vô số đan dược, chứng minh cho tính chân thật của bảo châu này.
“Mẹ nó chứ, mấy thứ súc sinh này, các ngươi nhanh tay nhanh chân lên cho lão tử một chút, không làm đủ số định mức hôm nay thì các ngươi gánh cho đã!”
‘Bốp!’
‘Ầm ầm!’
Đại hán toàn thân cả mặt đều bị che bởi khôi giáp đen kịt, trường tiên trong tay quất vào trên vách đá, trong số đá vụn lăn xuống có một viên khoáng thạch ánh sáng tăm tối, khí tức quỷ dị.
Đại hán thấy vậy thì biểu cảm sửng sốt, vội vã lùi lại mấy bước, tất nhiên là cực kỳ kiêng dè viên khoáng thạch.
“Còn sững sờ ra đó gì nữa? Không mau qua đây dọn dẹp sạch sẽ?”
“Hừ, con rệp chết tiệt!”
Đại hán giáp đen hừ lạnh một tiếng, hai mắt lạnh như băng quét một vòng qua những thợ mỏ đang run rẩy không ngừng ở xung quanh, sau đó dò xét về phía khác.
Nếu quan sát y như hắn ta, trong hầm mỏ địa huyệt to lớn này có không dưới mấy vạn người.
Ánh mắt Trần Trần hạ xuống, giấu đi sát ý bên trong. Vẫn chưa tới lúc, hắn ta cần tích lũy sức mạnh, cơ hội chạy trốn ra ngoài chỉ có một lần.
Nhưng hắn ta cũng không thể để lỡ thời gian lâu qua, tính ăn mòn của khoáng thạch quái dị này quá mạnh mẽ, hắn đã không biết có bao nhiêu người chết bất đắc kỳ tử rồi, phải biết rằng mấy người bọn họ đây cũng là tu sĩ thân xác mạnh mẽ à!
“Leng keng, leng keng!’
Dưới sự quất roi, thét to lớn của đám đại hán giáp đen, tiếng đánh trong hang động vĩ đại càng dày đặc hơn. Không làm đủ số định mức mỗi ngày thì chỉ có một con đường chết. Tuy trong lòng họ đã hiểu cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì họ cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng khát vọng cầu sinh vẫn khiến cho bọn họ còn vật vờ được ngày nào thì hay ngày đó.
Hai cánh tay Trần Trần lượn vòng, ra sức vẫy cái xà beng, tia lửa khắp nơi. Mồ hơi chảy xuống từ giữa trán hắn ta, ánh mắt kiên nghị. Hắn ta phải hoàn thành số định mức mỗi ngày, đồng thời còn phải tích góp từng chút khoáng vật một để đổi bảo vật từ trong bạch ngọc châu.
Trong tình huống Trần Trần không hề phát hiện, bạch ngọc châu đang xoay tròn không ngừng trong khí hải ngoài đan điền hơi xoay chậm lại, một tia sáng đỏ hiện lên.
Bạch Đông Lâm vừa sải bước ra khỏi thấp duy thế giới, thân hình đã theo đó lẻn vào trong không gian thời không. Hai mắt lấp lánh ánh trắng đảo qua, tất cả chi tiết vào hết đầu hắn.
“Thiên La!”
“Chủ nhân, ngài có gì dặn dò?”
Giọng nữ dịu dàng vang lên trong đầu.
“Đến hiện tại số ký chủ Thiên La có hơn sáu mươi triệu, trải rộng Càn Nguyên giới và trong phạm vi rất nhiều tinh vực, ngươi cũng không ngừng góp nhặt lượng lớn tin tức ngày đêm.”
“Trong khoảng thời gian này tới nay, ta hủy diệt không ít thế lực, những tu sĩ mang tội bị tàn sát cũng không dưới ba triệu rồi. Ha ha, ta hỏi ngươi, hãy dùng kiến thức của ngươi để phán xét cách thức trị thế của những kẻ đứng đầu Nhân tộc chút xem.”
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, vẻ mặt khó hiểu. Dưới tình huống ‘thù trong giặc ngoài’, những kẻ đứng đầu Nhân tộc lại để mặc cho mặt tối tăm của các thế lực khắp nơi tồn tại, vậy là do họ không có biện pháp xử lý thật sao? Hay là họ cố ý làm vậy?
Trên con đường chém giết này, hắn thấy các thế lực làm xằng làm bậy khắp nơi, từng tội phạm một trong lao ngục các thành lớn đều bị rút hồn rồi bị giết, không ai vô tội. Hắn đã thấy quá nhiều tội ác, hắc ám.
Với chuyện này, Bạch Đông Lâm mơ hồ có chút suy đoán, nhưng vẫn có một phần sương mù dày đặc che trước mắt hắn, khiến hắn không nhìn rõ được.
“Chủ nhân, Thiên La đã thấy được một số thông tin bí ẩn từ trong đại dương tin tức. Trong sự phát triện của từng thời đại, Nhân tộc đã tìm kiếm phương hướng tiến tới văn minh quá nhiều lần.”
“Ảnh hưởng lớn nhất, sâu sắc nhất chính là ở thời kỳ thứ sáu, lúc đó cấp cao của Nhân tộc cho rằng, còn dị tộc bên cạnh thì nội bộ Nhân tộc không cần thiết tiến hành hao tổn máy móc không cần thiết, từ đó ban hành văn bản nghiêm khắc nhất: ‘Văn minh pháp điển’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận