Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 126: Xuất phát thôi

Đám thiên tài xuất chúng vượt lên hàng trăm triệu người, họ càng là những người ưu tú trong số đó. Ai nấy đều là những kẻ tính tình mạnh mẽ hơn người. Huống chi chuyện này đã chắc như đinh đóng cột, trong lòng mọi người cũng đều tỏ tường. Không thể khiêu khích uy nghiêm của Thánh Tông, những kẻ lâm trận lùi bước chỉ có con đường chết mà thôi! Bầu không khí trong đại điện im ắng yên tĩnh đến mức hơi áp lực. Nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới mấy người đứng trên đài quan sát. Nam tử áo trắng tiếp tục nói:
“Rất nhiều lần thăm dò rồi lại thất bại, có lẽ tương lai cũng vẫn xảy ra những lần như vậy. Nhưng điều đó cũng không thể đánh mất lòng quyết tâm của đông đảo các thế lực trong Càn Nguyên giới. Trừ khi tu sĩ Càn Nguyên giới chết sạch, thì chúng ta cũng nhất định phải tìm ra đồ vật bên trong Cổ Giới kia.”
Giọng nam tử áo trắng lanh lảnh hữu lực, càng tăng thêm ý chí quyết tâm của tất cả đệ tử.
“Minh Dự Cổ Giới nguy hiểm trùng trùng, nhưng kèm theo đó cũng có rất nhiều cơ duyên. Nếu các ngươi có thể sống sót trở về, tiền đồ thênh thang. Lúc trước lão phu cũng đã từng tiến vào Cổ Giới, lấy được vô số tạo hóa, nên mới có thành tựu như hiện giờ.”
Hắn ta vừa đấm vừa xoa, cũng không thể cứ nhấn mạnh mãi sự nguy hiểm của Cổ Giới được. Một vừa hai phải, quá mức sẽ hỏng, để đám đệ tử ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Nhưng nếu làm quá sẽ đả kích khí thế của họ.
Mà cơ duyên tạo hóa là thứ mà các tu sĩ đều khao khát. Cho dù xa vời không thể với tới, cũng giống như lầu các trên không. Nhưng nó sẽ khơi lên tham vọng của mọi người, tham vọng đó sẽ trở thành ý chí chiến đấu vô tận. Dẫu rằng phía trước gập ghềnh chông gai, nhưng đám tu sĩ đã bị gợi lên khao khát này sẽ tiến bước không lùi.
Quả nhiên, lời nam tử áo trắng vừa thốt ra, tận sâu trong đáy mắt của mọi người đang im lặng trong đại điện, bùng lên ngọn lửa vô hình cùng với khao khát, ngay lập tức sục sôi ý chí chiến đấu.
Nam tử áo trắng lặng lẽ gật đầu, tính ra thời gian cũng đã tới lúc. Hắn ta không chậm trễ thời gian nữa, bàn tay bấm pháp quyết. Tóc mai quấn quanh tháp nhỏ chín tầng bằng bạch ngọc lập tức buông ra, biến thành một tòa tháp khổng lồ cao vút chín tầng mây.
“Đây là Vũ Tháp, tiên khí mang thuộc tính không gian, các ngươi phải trở về Càn Nguyên Giới, cần tới sự dẫn dắt của tháp này!”
Hóa ra là tiên khí!
Đám đệ tử nhìn Vũ Tháp với ánh mắt nóng bỏng, cực kỳ ngưỡng mộ. Trong lòng Bạch Đông Lâm cũng rung động, đây là pháp bảo cao cấp nhất mà hắn từng gặp. Có lẽ Trụ Điện kia cũng là tiên khí nhỉ, rốt cuộc cả hai đều cùng tên.
Nam tử áo trắng phớt lờ ánh mắt mọi người, hắn ta vung tay lên. Rất nhiều đốm sáng màu vàng bay ra khỏi Vũ Tháp, nháy mắt tràn vào trong vòng tay Cực Đạo của một vạn đệ tử, ánh sáng chợt lóe, biến mất không thấy.
“Vũ Tháp đã khắc lên ấn ký trong vòng tay Cực Đạo của các ngươi. Ba năm sau, hai giới tách ra, lúc không gian rung chuyển chính là ngày Vũ Tháp dẫn trở về! Nhớ kĩ, vật này là cách duy nhất để quay lại, nếu làm mất sẽ vĩnh viễn bị bỏ rơi bên trong Cổ Giới!”
“Rất nhiều năm qua, cũng không phải không có tu sĩ từng nghĩ tới việc dừng lại ở Cổ Giới, để tìm kiếm mục tiêu. Tiếc là, những người này không ai ngoại lệ toàn bộ biến mất một cách bí ẩn. Các ngươi nhất định không được chờ đợi sự may mắn!”
Nam tử áo trắng nói xong, môi khẽ mấp máy mấy cái, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
“Còn về phần mục tiêu của chuyến đi này, vừa rồi lão phu đã khắc vào đáy sâu linh hồn của mọi người. Sau khi các ngươi đặt chân tới Cổ Giới, sẽ tự hiện lên.”
“Bên trong vòng tay Cực Đạo vẫn còn giữ kinh nghiệm tiến vào thăm dò Cổ Giới của những người đi trước. Mong rằng nó có thể giúp đỡ được cho các ngươi.”
“Xuất phát thôi!”
Tháp bạch ngọc chín tầng chợt lóe sáng, hơn vạn đệ tử bị hút vào trong đó.
Nam tử áo trắng làm xong hết thảy những chuyện này, hắn ta xoay người hơi khom mình hành lễ với Cực Đạo phong. Sau đó cùng bốn vị phong chủ Địa, Phong, Thủy, Hỏa nhấc chân bước vào Vũ Tháp.
Vũ Tháp bạch ngọc chín tầng khẽ run lên, không gian vặn vẹo, nháy mắt biến mất không thấy.
Cực Đạo đại điện rộng lớn lập tức vắng hoe không một bóng người, vô số ý niệm cường đại xoay vần trên không cũng lần lượt rút lui.
‘Coong!’
Tận sâu trong Thánh Tông vang lên một tiếng chuông rất lớn, như thể là bài ca chiến đấu, lại giống như tiếng kèn tiễn đưa.
Đông Cực Minh hải.
Vũ Tháp bạch ngọc cắt ngang qua không gian trôi nổi trong không trung, ánh sáng chợt lóe lên. Nam tử áo trắng cùng với bốn vị phong chủ bước ra, đứng trong hư không.
Nam tử áo trắng hơi thay đổi biểu cảm, rồi nói:
“Người của Thái Thượng đạo tông tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận