Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 294: Luân chuyển hư thực

“Ha ha ha, Tiểu Mục à, vẫn còn nhiều thời gian. Không lâu sau là ngươi hoàn thành thực tập, đến lúc đó trở về tông môn Vân đại ca sẽ chơi với ngươi. Lần này cũng vì tông môn triệu tập, ta không thể không trở về!” “Được rồi, vậy chờ ta trở về rồi tìm huynh nhé!”
“Ừm, một lời đã định.”
Vân Địch gật đầu, hai mắt mịt mờ đảo qua hai nơi trên không trung, giơ tay lên lấy phi hành đen kịt ra, lắc mình tiến vào bên trong.
Phi hành hóa thành hắc tuyến, trong nháy mắt bắn vào trong không gian hai lớp và biến mất.
Hắc Ngục tầng năm mươi chín, không gian phía trên Thanh Ma thành – một trong bảy thành lớn đột nhiên hơi vặn vẹo, Bạch Đông Lâm mặc áo bào đen cất bước đi ra.
Ngưng thần cảm ứng, một luồng khí tức cường đại không kém gì Ngụy Trì Khanh chiếm giữ trong thành. Bạch Đông Lâm cũng không nhiều lời vô ích, bế quan mười ngày có không ít thu hoạch, tay hắn cũng hơi ngứa, rất cần một trận chiến để thả lỏng gân cốt.
Ý niệm vừa động, bạch quang ngưng tụ dày đặc trong mắt, pháp tắc Quang quanh người phun trào kịch liệt, vô số tia sáng đều nhập vào trong mắt tựa như bị lỗ đen thu hút.
Hư không phía sau Bạch Đông Lâm đột nhiên tối sầm xuống, hai mắt tỏa sáng như mặt trời, hai cột sáng lớn bằng cánh tay cô đọng đến mức tận cùng bắn ra từ hai mắt!
Vù!
Nơi cột sáng đảo qua, không gian bị nhiệt độ kinh khủng đốt cháy đến vặn vẹo quay cuồng, như là cắt bơ bằng dao nóng, Thanh Ma thành to lớn phía dưới bị cột sáng xẹt qua trong nháy mắt phân thành hai nửa.
Ầm ầm!
Vô số phòng ốc sập xuống, ngay cả đại địa cũng bị cắt ra một khe nứt sâu không thấy đáy. Mặt cắt bị nhiệt độ cao hòa tan thành lưu ly đỏ hồng, không ít tội phạm xui xẻo vô tình bị cắt thành hai nửa.
A a a! Sức sống mãnh liệt của tu sĩ khiến bọn họ dù bị cắt thành hai nửa cũng không chết ngay lập tức, mà kéo thân thể tàn phế đau đến lăn lộn trên mặt đất, vô số tiếng kêu thảm phá vỡ sự vắng vẻ của Thanh Ma thành suốt những ngày qua.
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm đạm mạc, không thèm để ý đến đám tội phạm tử thương thảm trọng phía dưới, sự chú ý của hắn đặt trong phủ thành chủ.
Thành chủ Thanh Ma thành là một lão giả râu tóc bạc trắng, khoanh chân ngồi trong phòng ngủ, làm như không nghe không nhìn thấy cột sáng lao nhanh tới, để mặc cột sáng ngưng luyện nóng cháy xẹt qua thân thể hắn.
Bạch Đông Lâm thấy hơi bất ngờ, đương nhiên hắn không hi vọng rằng thần thông công kích tự mang của “Thiên Lý Nhãn” có thể gây tổn thương cho lão giả. Chỉ thấy thân thể của lão giả giống như hư vô, cột sáng như xẹt qua không khí huyễn ảnh, không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho lão.
Lão giả mở hai mắt ra, thân hình di động lập tức xuất hiện ở nơi cách Bạch Đông Lâm trăm trượng, râu tóc trắng như tuyết lay động theo gió, sắc mặt ôn hòa, nhưng hai mắt thâm độc dị thường, nhìn chằm chằm Bạch Đông Lâm chậm rãi mở miệng nói:
“Lão phu Đỗ Cổ, không biết đã đắc tội tiểu huynh đệ chỗ nào, mà lại hạ độc thủ với Thanh Ma thành ta như vậy?”
Cảm ứng được Bạch Đông Lâm chỉ là một thể tu Thần Thông Cảnh, trong lòng lão khẽ thở phào một hơi, hai tay chắp sau lưng của Đỗ Cổ chậm rãi buông pháp quyết. Mười ngày trước Ngụy Trì Khanh bị cường giả không rõ đánh chết, khiến mấy thành chủ còn lại là bọn họ đều chờ đợi trong lo lắng.
Bọn họ buộc phải thành lập nên đồng minh công thủ, nếu như vô tình gặp phải vị cường giả không rõ kia, họ đều có thể đưa tin triệu tập mọi người đến nghênh địch.
Mà Bạch Đông Lâm chẳng qua chỉ là một Thần Thông Cảnh, hiển nhiên không phải cường giả không rõ kia, thế nên Đỗ Cổ không định triệu tập năm người khác.
Bạch Đông Lâm híp hai mắt lại, thì ra là thế. Lúc đến gần cảm ứng khí tức của lão giả, hắn cũng hiểu ra vì sao lúc nãy Đỗ Cổ tránh được công kích của cột sáng.
Đỗ Cổ không phải thể tu, mà là khí tu Động Hư Cảnh. Đặc điểm lớn nhất của Động Hư Cảnh chính là thấm nhuần luân chuyển hư thực.
Cơ thể vốn dĩ là thực thể có thể hóa thành hư vô, Pháp Tướng vốn dĩ là hư vô có thể hóa thành thực thể.
Nghĩ đến đây Bạch Đông Lâm nhíu mày, so với thể tu Ngụy Trì Khanh, hắn cảm thấy Đỗ Cổ này càng khiến hắn đau đầu hơn. Trong tình huống Ngụy Trì Khanh không sử dụng hết sức lực, hắn vẫn có thể đánh tới đánh lui với hắn ta.
Mà Đỗ Cổ với năng lực bảo mệnh đặc thù của khí tu Động Hư Cảnh khi đối mặt tu sĩ cấp thấp có thể nói là đứng ở thế bất bại. Chỉ cần lão hư hóa, không phải cùng cảnh giới căn bản không tổn thương được đối phương!
Muốn gây thương tổn cho khí tu Động Hư Cảnh cũng chỉ có khí tu cùng lĩnh ngộ luân chuyển hư thực, hoặc là thể tu Thần Nguyên Cảnh đã từng tỏa ra ánh sáng Sinh Mệnh Bản Nguyên.
Chẳng lẽ lại cần sát chiêu Áo Nghĩa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận