Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 606: Tới nhanh thật

Đây chỉ là đầu tư tình nghĩa, dù sao hắn cũng chẳng chịu thiệt. “Thế thì tại hạ xin cảm ơn Lưu huynh!”
Bạch Đông Lâm vẫn để một con đường, không hề kêu hai chữ “đại ca”, trực tiếp xưng hô bình đẳng.
“Ha ha ha, Đông Lâm, huynh đệ chúng ta không cần phải khách khí như vậy.”
Lưu Đông Xuyên hào hiệp cười to, vô cùng hài lòng với lần này và cũng không dám mong muốn nhiều hơn. Bạch Đông Lâm vung tay lên một cái thả Diệu Không đang mơ màng ra.
Lưu Đông Xuyên thấy vậy cũng không lấy làm kinh ngạc, hắn ta đã biết tới sự thần kỳ của Thế giới thấp duy từ trước nên chỉ nghĩ là hắn thả người bên trong đó ra. Bạch Đông Lâm nói một lần về chuyện muốn cho Diệu Không gia nhập Đạo Môn, đương nhiên không thể thiếu sự trau chuốt.
Trong mắt Lưu Đông Xuyên tỏa ra ánh sáng chói lọi, quan sát Diệu Không từ trong ra ngoài một lượt, sau đó nói: “Ừ, đúng là không tệ! Đứa trẻ này có thể chất cực kỳ đặc biệt, đúng là loại thể chất mà ta chưa từng nghe nói tới, muốn đi vào Đạo Môn cũng không khó.”
“Như thế này đi, ta sẽ nói qua với Anh Ninh. Trước hết cứ để tên tiểu tử này đi theo Anh Ninh tu luyện. Đợi ba năm sau, lúc đại hội chiêu mộ đệ tử của Đạo Môn mở ra thì để tiểu tử này tiến hành dự thi nhập tông.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu. Như vậy cũng tốt, có Đại Năng cảnh như Anh Ninh chỉ bảo thì xác suất Diệu Không vượt qua cuộc thi sẽ lớn hơn.
“Lưu huynh, như vậy có phiền Anh Ninh tiền bối quá không?”
Người ta là một cường giả Đại Năng, còn là người trông coi lò bát quái, sao có thể làm bảo mẫu được?
“Ha ha, yên tâm đi! Thể chất của Diệu Không cực kỳ đặc biệt, có thể là một loại thể chất chưa bao giờ xuất hiện, hơn nữa còn là thuộc tính Hỏa. Ta đảm bảo tên Anh Ninh kia sẽ vui vẻ tiếp nhận!”
Hắn ta vừa dứt lời thì một vòng xoáy màu đỏ đậm từ từ hiện lên.
“Đông Lâm, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, không kịp giải thích nữa rồi!”
Lưu Đông Xuyên nhảy ra khỏi vòng xoáy đỏ đậm, vẻ mặt lộ ra vẻ gấp gáp. Anh Ninh ở phía sau cũng chậm rãi bước tới, trong mắt lộ ra ý cười.
Quang ảnh phân thân đang ngồi xếp bằng hóa thành vô số điểm sáng, chui vào trong bản thể chỉ trong nháy mắt. Trên mặt Lưu Đông Xuyên lộ ra vẻ sửng sốt, kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệu Không. Đâu Suất cung này đúng là không đơn giản, có thể ngăn cách liên hệ giữa Lưu Đông Xuyên và quang ảnh phân thân.
“Lưu tiền bối, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạch Đông Lâm nhướng mày, việc gì có thể khiến Đại Năng Lưu Đông Xuyên luống cuống như vậy? Không phải chuyện của bọn họ xảy ra tình huống bất ngờ gì đấy chứ?
“Ha ha, đương nhiên là chuyện lớn, liên quan tới sinh tử của đạo huynh.”
Anh Ninh đứng bên cạnh lộ ra vẻ chế nhạo, sau khi nói xong thì lại đưa mắt nhìn Diệu Không, trong mắt lộ ra vẻ tò mò. Tại sao trong Đâu Suất cung của hắn ta lại đột nhiên có thêm một đứa trẻ. Hơn nữa, trên người đứa trẻ này còn có một khí tức cực kỳ lạ.
Anh Ninh cực kỳ nhạy cảm với lửa, hắn ta chẳng cần thi triển bất cứ bản lĩnh gì đã có thể cảm nhận được điểm kỳ lạ của Diệu Không chỉ trong nháy mắt.
Lưu Đông Xuyên tức giận trừng mắt với Anh Ninh một cái, hắn ta đã tiêu hóa rất nhiều tin tức chỉ trong giây phút và nói: “Anh Ninh, ta giao tên tiểu tử này cho ngươi đó.”
Lưu Đông Xuyên nói xong thì ý niệm khẽ động, trực tiếp truyền một số tin tức về Diệu Không cho Anh Ninh. Bây giờ, hắn ta đang vội chạy trốn, không muốn nói nhiều lời vô ích.
“Chuyện nhỏ, ta sẽ trông coi tên tiểu tử này.” Ánh mắt Anh Ninh hơi lóe lên, khẽ gật đầu đáp.
“Chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
Hắn ta giơ tay lên vung một cái, lò bát quái khổng lồ hóa thành ánh sáng đỏ bắn vào trong mây mù rồi biến mất. tiếp đó, vòng xoáy màu đỏ đậm cũng mở rộng cực nhanh, sau đó nuốt cả bốn người vào trong.
Bên ngoài, bóng dáng của bốn người đột nhiên xuất hiện trong một cái sân bằng bạch ngọc.
“Đông Lâm, ngươi theo ta rời đi hay là…”
Lưu Đông Xuyên còn chưa kịp nói dứt lời thì đột nhiên sắc mặt lại biến đổi, giống như cảm ứng được cái gì đó. Hắn ta bật người đổi giọng nói: “Mà thôi, bây giờ ngươi đi với ta không an toàn. Ngươi tự rời đi đi.”
“Đông Lâm, hãy cẩn thận trong mọi chuyện.”
Vẻ mặt Lưu Đông Xuyên cực kỳ trịnh trọng. Bạch Đông Lâm nghe vậy thì khẽ gật đầu, trong lòng hiểu ý Lưu Đông Xuyên chính là chỉ thí luyện Cực Đạo.
“Vô Lượng Thiên Tôn, nếu đạo huynh mà còn không đi là không còn kịp nữa đâu.”
Ánh mắt Anh Ninh hiện lên một tia u quang, nhìn về phía xa xa.
“Tới nhanh thật!”
Trong hai mắt của Lưu Đông Xuyên lộ ra vẻ sợ hãi, Vô thượng kiếm ý hơi nhộn nhạo, kiếm quang mơ hồ hiện lên quanh thân. Hắn ta đạp mạnh một cái, không gian bị xé rách, một lệnh bài đeo bên hông bị kim quang tràn ra bao phủ. Trong nháy mắt, bóng người bắn vào trong khe nứt không gian rồi biến mất
Bạn cần đăng nhập để bình luận