Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1757 - Viết hiện thực (4)

Cổ Đình tiên vực bình tĩnh yên bình, là trung tâm quyền lợi của Cổ Đình Thần Điện, lúc này lại cực kỳ trang nghiêm.
Không gian rộng lớn của đại điện giống như tinh không, rất nhiều bóng người có khí tức cường thịnh, ngồi xếp bằng trên thần tọa, người nào người nấy đều có ánh mắt trịnh trọng, nhìn màn ánh sáng lơ lửng ở giữa không gian.
Hình ảnh trong màn ánh sáng cực kỳ rõ ràng, ở trong tinh hà đen như mực, có một chiếc chiến hạm khổng lồ đang hóa thành tia sáng độn hành cực nhanh.
“Lâu Thiên, Bách Sủng, hai vị túc lão có đáp lại không?”
Bóng dáng mơ hồ, ánh mắt như ngọn đuốc quét qua, tỏa ra sự uy nghiêm của bậc đế vương.
“Bẩm tiên đế, từ ba ngày trước nhận được tin tức cầu cứu thì đã không thể nào liên lạc được với hai vị đại nhân nữa. Chỉ sợ… Họ đã gặp phải chuyện không may!”
“Cũng không cách nào thành lập liên hệ cùng Càn Côn, chiếc chiến hạm phóng nhanh về phía tiên vực đó đã che giấu tất cả, thời gian, nhân quả, vận mệnh, các loại thủ đoạn đều không cách nào khóa chặt nó hết.”
Bầu không khí hư không lập tức căng thẳng, khí tức mọi người đều kích động.
“Đến tức là không có thiện ý, có thiện ý đã không đến.”
“Ha ha, tốt lắm, không biết bao nhiêu Tuế Nguyệt rồi, rốt cuộc lại có người đến khiêu chiến uy nghiêm của Cổ Hồng sao?”
Cổ Hồng Tiên Triều thống trị đông đảo quốc gia vũ trụ, Tuế Nguyệt vô tận, tài nguyên vô tận bổ sung, hơn nữa được Tín Tức Chi Nguyên ban cho thiên phú, không biết thai nghén ra bao nhiêu cường giả, thập nhất cảnh cũng không thiếu.
Ngoại trừ những người trấn thủ các đại chiến trường và đi du lịch, ở trong tiên vực lâu dài có hơn mười người.
Ánh mắt Cổ Hồng tiên đế uy nghiêm đáng sợ, tuy nhiều lực lượng bảo vệ tiên vực như vậy, nhưng lúc này trong lòng hắn ta cũng không nhẹ nhõm. Tất cả là vì hai vị túc lão Lâu Thiên và Bách Sủng bại trận quá nhanh, gần như trong nháy mắt đã mất liên lạc với bọn họ.
Hơn nữa, cộng thêm ba người Càn Nguyên Tử ở Tối Chung Bỉ Ngạn, tổng cộng có năm vị thập nhất cảnh. Thế mà ngay cả tin tức cụ thể còn chưa truyền tới thì đã im hơi lặng tiếng biến mất.
Ở trong dòng sông thời gian, cũng không tìm được bóng dáng của bọn họ, giống như là bị hoàn toàn xóa bỏ.
“Hừm?”
Cổ Hồng tiên đế thả lỏng lông mày, chậm rãi đứng dậy.
“Bằng hữu của ta, hoan nghênh các vị đã đến.”
Rào rào rào...
Dòng sông thời gian chấn động hiện ra ba bóng ma khổng lồ, từ các phương hướng khác nhau độn hành đến, xuyên qua thủy triều thời gian, rơi xuống giữa không gian thần điện.
“Khà khà khà! Cổ Hồng tiên đế, xem ra ngươi gặp phải rắc rối.”
“Yên tâm, có chúng ta đến giúp ngươi, chắc chắn sẽ không để hạng người giá áo túi cơm làm nhục quốc gia vũ trụ đâu.”
“Tín Tức Chi Nguyên ở trên cao, ánh mắt của Thần chiếu sáng chúng ta!”
Hơn mười bóng người chậm rãi bước ra, khí tức thời gian làm mờ đi khuôn mặt bọn họ, nhưng đôi mắt sáng rực lại cực kỳ bắt mắt, ý chí cuồng bạo đè ép hư không gào thét không ngừng, dòng sông thời gian cũng vì thế mà lui về phía sau.
Tuy tứ đại tiên triều thường xuyên tranh đấu gay gắt một số vấn đề, thậm chí vì tranh giành cương vực lãnh thổ mà có thể đánh nhau.
Nhưng khi nói đến một số vấn đề liên quan đến nguyên tắc, bốn người trong nháy mắt sẽ trở nên không tính toán hiềm khích trước kia, giống như liên minh chặt chẽ nhất.
Dù sao bọn họ đều là thế lực dưới trướng Tín Tức Chi Nguyên, như thể chân tay. Người nhà mình đánh nhau ầm ĩ thì được, nhưng chắc chắn không cho phép có người ngoài đến ức hiếp bọn họ!
“Đa tạ chư vị!”
Cổ Hồng tiên đế hơi chắp tay cảm ơn, trong lòng nhất thời thoải mái hơn rất nhiều. Chư Thiên quá mênh mông, luôn xuất hiện một số quái vật có sức chiến đấu kinh người. Nhưng hai quyền khó địch bốn tay, hắn ta không tin, gần ba mươi vị thập nhất cảnh liên thủ mà lại không giải quyết được kẻ thù này.
Tất cả những người ở đây đều không nghĩ Bạch Đông Lâm ở cấp độ Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn, bởi vì đây là chuyện không thể nào, chỉ có những kẻ có kiến thức nông cạn như Càn Côn mới có thể suy đoán như vậy.
......
Cách Cổ Đình tiên vực, tinh không đen như mực giữa mấy nghìn chân niệm, một luồng ánh sáng vàng rực rỡ lóe lên cực nhanh.
Trong lòng Bạch Đông Lâm có cảm thấy có gì đó, mặt mày khẽ nhúc nhích, đôi mắt sâu thẩm mở ra từ trong tĩnh tu.
“Các vai phụ đều đã đến đủ rồi à?”
“Tốt lắm, đã đến lúc nhân vật chính ta đây lên sân khấu rồi.”
Trong đầu lóe lên một ý nghĩ, thời không xung quanh chiến hạm bỗng vặn vẹo, trong nháy mắt rơi vào dòng sông thời gian biến mất không còn tăm tích.
Chỉ trong nháy mắt, du hành vượt thời gian, bỏ qua trùng trùng điệp điệp chiến tuyến phong tỏa của Cổ Hồng Tiên Triều, trốn vào thế giới Duy Độ của tiên vực.
Ít nhất cũng phải là người cùng cấp bậc, mới có thể ngăn cản thập nhất cảnh kiềm chế dòng thời gian, còn lại đều là gió thoảng mây bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận