Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 148: Giết chết “Bạch Đông Lâm”

Bạch Đông Lâm đã hiểu vì sao thanh đao màu đen này lại ngăn cản bản thân tới gần. Không phải nó chĩa mũi nhọn vào hắn mà là nhằm vào thi thể kia, bất cứ vật còn sống nào tiếp cận nơi đây đều sẽ bị chém giết như vậy. “Ha ha ha, đúng là đao tốt. Chưa nhận chủ mà đã biết bảo vệ chủ. Yên tâm đi, vật kia cứ giao cho ta giải quyết.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm trở nên tập trung, quyết định không kéo dài nữa. Thanh đao màu đen này sắp tới cực hạn rồi. Nếu hắn lấy thêm chút năng lượng cường hóa cuối cùng mà làm tổn thương bản nguyên của thanh đao thì đúng là lỗ vốn.
Trong Thần Hải, mắt phải đang nhắm chặt của linh hồn Phật Đà Kim Thân mở ra, “âm dương thái cực đồ” ở sâu trong mắt từ từ bay ra, hạ xuống dưới chân rồi hóa thành một thái cực đồ lớn, đen trắng luân chuyển không ngừng. Biển đao ý hoàn toàn bị cắt đứt.
Bạch Đông Lâm nhảy lên một cái, sau đó hắn nhảy mấy cái liên tiếp trên cự thi và tiếp cận được thanh đao màu đen.
Thanh đao khẽ kêu lên giống như biết không thể giết chết, cũng không thể ngăn cản Bạch Đông Lâm được. Nó thu toàn bộ đao ý lại, đao ảnh lơ lửng trên không trung cũng bị thu vào trong thân đao màu đen. Dương như, thanh đao màu đen đang tích trữ sức lực, kích tiếp theo chắc chắn sẽ kinh thiên động địa.
Thanh đao màu đen buông bỏ chống trả nên tốc độ của Bạch Đông Lâm cũng nhanh hơn, chỉ một hơi thở hắn đã tới trước mặt thanh đao màu đen. Cán của thanh đao này phải dài tới năm, sáu mươi centimet, đen nhánh như mực, dường như nó có thể cắt nuốt ánh sáng.
“Hự!”
Bạch Đông Lâm gầm lên một tiếng, hai tay nắm chặt cán đao, hai chân giẫm trên trán của người khổng lồ rồi dùng sức rút đao ra.
“Vù vù!”
Lưỡi đao rung lên phát ra tiếng kêu.
“Keng!” Tiếng đao ngâm vang lên.
Cuối cùng sức mạnh mà thanh đao tích trữ cũng bạo phát. Đối tượng mà nó công kích không phải Bạch Đông Lâm mà là cự thi ở dưới chân hắn. Bạch Đông Lâm có thể thu phục được thanh đao màu đen không thì kế tiếp mới là điểm then chốt. Hắn không dám khinh thường, ý niệm thần hồn lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng bạo phát.
“Rầm rầm!”
Một đao mang cực lớn giống như tiêm tinh pháo laser lập tức cắn nuốt cự thi, bắt đầu từ phần đầu xuống dần dần hóa thành hư vô.
“A a a!”
Một tiếng tru thảm thiết vang vọng trời đất, ánh sáng trắng chói mắt khiến Bạch Đông Lâm chẳng nhìn thấy gì cả mà chỉ nghe thấy từng đợt tiếng kêu thảm thiết truyền tới.
Chỉ một lát sau, ánh sáng trắng tắt ngấm, tầm nhìn của Bạch Đông Lâm đã được khôi phục, Huyết Nguyên tiếp tục chảy. Hắn đứng giữa không trung, trên tay là thanh đao màu đen xám xịt. Hiển nhiên, một kích vừa rồi đã tiêu hao hết năng lượng của nó.
Cự thi đã biến mất, hoàn toàn hóa thành hư vô chỉ để lại một cái hố có đường kính nghìn trượng sâu không thấy đáy. Bạch Đông Lâm tập trung nhìn chằm chằm cái hố sâu kia, Linh Hồn Chi Nhãn mở ra, con ngươi màu vàng kim tập trung nhìn chằm chằm vào một luồng tà niệm ở trong hố.
Thanh đao màu đen trấn áp gì đó nên mới ngăn cản Bạch Đông Lâm tới gần, nó sợ tà niệm đoạt xá thoát đi. Nhưng Bạch Đông Lâm nào biết sợ thứ này?
Linh hồn Phật Đà Kim Thân trong Thần Hải đang ngồi khoanh chân trên thái cực đồ to lớn, kim quang xán lạn, hai tay tạo thành chữ thập, hai kinh văn “Địa Tạng Bồ Tát Bản Nguyện Kinh” và “Thái Ất Cứu Khổ Cứu Nạn Thiên Tôn Siêu Độ Kinh” luôn sẵn sàng phát động.
‘Tới đi, tới đi, tới đi! Để ông đây nhìn một cái xem tà niệm có bản lĩnh gì!’
“Này đao, ngươi tránh xa một chút tránh bị máu tươi vấy lên thân. Ngươi hãy xem bản lĩnh của chủ nhân mới đi.”
“Vù vù!”
Thanh đao màu đen kêu lên, sau đó lập tức rời tới vị trí cách đó hơn trăm trượng, thân đao mơ hồ có đạo uẩn lưu chuyển. Nếu Bạch Đông Lâm bị tà niệm đoạt xá, thanh đao màu đen sẽ bạo phát bản nguyên bất cứ lúc nào, giết chết “Bạch Đông Lâm”.
“Vù!”
Tà linh hóa thành một luồng sáng đen chui từ đáy hố sâu chiếu thẳng vào ấn đường của Bạch Đông Lâm, sau đó chui vào trong Thần Hải.
Hắn tỏ ra rất bình tĩnh, không hề nghĩ tới chuyện chạy trốn. Một là muốn chạy cũng không thể chạy thoát được, hai là nếu Bạch Đông Lâm chạy thì nhất định sẽ không thu phục được thanh đao màu đen. Người ta khổ sở trấn áp tà linh rất nhiều năm, bây giờ hắn tới lại biến thành như thế này.
Bạch Đông Lâm bất tử bất diệt, đứng ở vị thế bất bại nên chẳng sợ tà linh này đoạt xá. Hắn khoanh chân ngồi trên không trung, hai mắt nhắm lại, ý niệm chìm vào Thần Hải.
Thần Hải của Bạch Đông Lâm rất lớn, vô biên vô hạn. Lúc tà linh tiến vào Thần Hải cũng bị kinh ngạc.
“Sao có thể như thế được? Tên này chỉ là một tu sĩ Thần Văn Cảnh mà thôi, thế mà lại có Thần Hải vô biên vô tận. Tên tiểu quái vật này tu luyện thế nào vậy? Thần Hải của bản tôn khi xưa còn chẳng bằng của hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận