Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1968 - Phá vỡ Lá chắn Cách Tuyệt (2)

...
Bạch Đông Lâm chỉ cảm thấy trước mắt quang ảnh hiện lên, Chiến xuất hiện ngay trước mặt. Hắn ta mới biến mất một thoáng, gần như không rời đi chút nào.
"Tiền bối?"
"Đã gỡ bỏ Cách Tuyệt, Chư Thiên Chỉ Qua tùy thời trở về Vực Bạch Không."
Chiến hờ hững, sâu trong ánh mắt bình tĩnh lại lặng lẽ lộ vẻ phức tạp và buồn bã khó diễn tả.
Trước kia hắn ta vì lựa chọn cá nhân mà hy sinh không chỉ mình mình. Toàn bộ Chư Thiên Chỉ Qua bao gồm chính "Chiến tộc" đều vĩnh viễn bị trầm trong lao tù. Hơn nữa, bởi vì bí pháp Cách Tuyệt bá đạo, ngay cả người siêu thoát như hắn ta cũng không cách nào nghịch chuyển cải biến kết quả.
Lòng hắn ta hổ thẹn với tộc nhân của mình và Chư Thiên Chỉ Qua sinh dưỡng hắn ta.
"Đa tạ tiền bối!"
"Ta chỉ cần Duy Nhất Chân Giới là được. Chư Thiên Chỉ Qua vẫn giao cho tiền bối sắp xếp đi."
Bạch Đông Lâm không phải người được một tấc lại muốn tiến một thước, hiểu được chuyển biến tốt thì thu. Hôm nay với hắn mà nói, kẻ hèn một Chư Thiên tàn phá mà thôi. Dù là Chư Thiên từng dựng dục người siêu thoát chí cao cũng không tính cái gì.
Duy Nhất Chân Giới mới là thứ quan trọng nhất với hắn.
Theo trình độ nào đó mà nói, Duy Nhất Chân Giới là cố thổ của hắn, là nơi dựng dục hắn.
"Được!"
Chiến đương nhiên không từ chối, nhẹ nhàng vung tay, một quả cầu sáng tròn trịa chậm rãi bay từ tấm bia đá ra ngoài. Duy Nhất Chân Giới khổng lồ không gì sánh được rơi vào tay Chiến chẳng khác gì viên bi.
Vù vù!
Quả bóng sáng hơi rung lên, hai luồng sáng lòa bắn ra, vây quanh Bạch Đông Lâm bay lượn. Sau đó, một luồng sáng hạ xuống ngón tay, một luồng khác hạ xuống bên hông.
Bàn quay sinh tử, chiếc nhẫn may mắn!
Hai món đồ này lai lịch khá lớn, với thực lực của Bạch Đông Lâm đều không thể phục khắc chúng. Rõ ràng bản chất của chúng đều liên quan đến siêu thoát.
Chiếc nhẫn may mắn thì không phải nói nhiều, bàn quay sinh tử lại khá là phức tạp. Ban đầu nó đứng ở Luân Hồi của Duy Nhất Chân Giới, là hai tấm bia đá đen trắng.
Bia đen bị Đạo Vô Chung lấy đi, hóa thành thứ chứa đựng “Dựng Thần Chú Ma Chân Kinh”, linh của bia trắng luân hồi chuyển sang kiếp khác, trở thành tiểu đệ Bạch Huyền Đế của hắn. Trong trận chiến Phá Bích, cũng là Bạch Huyền Đế mang bàn quay sinh tử do bạch bia và hắc bia dung hợp mà thành, cứu hắn ra khỏi luân hồi vô tận, là điểm mấu chốt đánh bại Mẫu Hà.
"Tiền bối có biết lai lịch hai bia đá đen trắng này không?"
Chiến nghe vậy liếc mắt bàn quay sinh tử một cái, đáy mắt lóe lên một tia hồi ức.
"Hai tấm bia đá này do ta và Trần đạo hữu du lịch Không Vô đoạt được trong một bí cảnh."
"Trước kia Trần phản đối lựa chọn của ta, thế nên hai chúng ta đều ném bia đá mình giữ đi, ta khắc lên đó cảnh báo, hắn khắc lên đó hy vọng."
"Hắn nói tiềm lực của sinh linh đều là vô cùng, sinh linh trí tuệ vĩnh viễn truy tìm ánh sáng tự do, lồng giam kiên cố đến đâu cũng có ngày bị phá vỡ!"
"Ha ha ha!"
"Hôm nay xem ra, vẫn là Trần huynh kỹ cao một bậc, tính toán không lầm chút nào."
Bạch Đông Lâm nghe vậy hai mắt lóe lên. Thì ra là thế, nghĩa là ban đầu có một bộ phận sinh linh đứng trước luân hồi nhìn thấy bia đen, chịu ảnh hưởng của cảnh báo, trở thành "người Ẩn Nặc", mà một bộ phận sinh linh khác thấy bia trắng, trở thành "người Phá Bích".
Lý niệm Ẩn Nặc và Phá Bích đối lập cũng từ đó mà ra.
"Hả?"
Chiến nhướng mày, vươn tay điểm nhẹ, một luồng sáng tám màu từ bia đá bắn ra.
Chiến bia vốn nằm ở vùng Quy Khư, không gian tấm bia đá trấn áp, Azathoth cụt tay bị xóa đi, nó cũng tự do.
"Hình như tiểu gia hỏa này rất thích ngươi? Ha hả, Đông Lâm, tặng thứ này cho ngươi đi."
Chiến lắc đầu bật cười, một món khí siêu thoát mà thôi, hắn ta không để trong lòng. Nhưng hắn ta bất ngờ vì sức hút của Bạch Đông Lâm, vậy mà có thể khiến vật hắn ta chế tạo nảy sinh ý rời đi.
"Nếu thế, ta từ chối thì bất kính!"
Bạch Đông Lâm vui vẻ, nâng tay nhận Chiến bia, trong mắt tràn đầy hồi ức. Trước kia, vì muốn thu thập đủ tám bia chóp nhọn mà hắn tốn không biết bao nhiêu công sức, Chiến bia hỗ trợ hắn rất nhiều.
Vù vù…
Chiến bia nhảy nhót phát ra âm thanh, thần quang tám màu lóng lánh ánh ngọc, cọ tới cọ lui trong lòng bàn tay Bạch Đông Lâm, vô cùng quyến luyến.
"Ha ha ha!"
Bạch Đông Lâm và Chiến nhìn nhau, cùng cười phá lên.
"Đông Lâm, ngươi muốn lập căn cơ của mình ở vùng đất Hôi Tịch ư?"
Chiến nghe xong kế hoạch của Bạch Đông Lâm, trong mắt hiện lên kinh ngạc, không phải là vùng đất Hôi Tịch không tốt, trái lại là bởi vì quá tốt, mới sinh ra đủ loại phiền phức.
Cái khác tạm thời không nói đến, chỉ nói tới tai họa đen tối sẽ trở lại bất cứ lúc nào, chính là uy hiếp không cách nào bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận