Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1741 - Chân Ngã Vô Địch Bát Hoang Chiến Thể (2)

Một triệu năm? Mười triệu năm? Cho dù thập nhất cảnh có lợi hại đến đâu, ý thức bản ngã có thể vượt qua một trăm triệu năm đã là cực hạn.
Chút thời gian này quá ngắn đối với thập nhất cảnh, căn bản khó có thể làm cho thực lực chính mình của tương lai có thể đột phá về mặt bản chất, trừ khi là kẻ sắp bước vào Bỉ Ngạn mới có thể làm cho Bát Xích Vưu hơi nghiêm túc một chút.
Bát Xích Vưu đương nhiên không biết, ý thức bản ngã của Bạch Đông Lâm mạnh mẽ và đặc biệt cỡ nào, cũng không biết tốc độ thực lực đột phá của Bạch Đông Lâm nhanh đến mức nào, căn bản không thể tính toán theo lẽ thường.
Suy nghĩ của cả hai lúc này đều vô cùng vi diệu, ai nấy đều cho rằng đối phương sắp gặp rắc rối.
Bạch Đông Lâm nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc đều răm rắp, lộ ra vẻ tùy ý ngông cuồng, gầm lên dữ dội.
“Vị Lai - Chân Ngã Vô Địch!”
Tiểu tử, tạm biệt, lên đường bình an...
Ánh mắt Bát Xích Vưu lạnh lùng, giống như nhìn người chết, hắn ta cảm nhận được dòng sông thời gian của Chư Thiên Ám Thực đang kịch liệt run rẩy, không cần khống chế, bản năng ý chí Đại Đạo giáng xuống, phản phệ kinh khủng trong tích tắc tác động lên người Bạch Đông.
Đồng thời, ngược dòng theo bóng dáng vĩ đại trong sương mù, luồng lực lượng phản phệ này càng lúc càng mạnh mẽ, dòng sông thời gian dao động nổi lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng, lan ra, dẫn động lực lượng Thời Không Tuyệt Đối.
Răng rắc!
Sương mù thời không cuồn cuộn bắt đầu dâng trào, một bàn tay to vô tận mãnh liệt vươn ra, lập tức làm cho bình chướng thế giới hiện tại và tương lai vỡ vụn, hóa thành mảnh vỡ hư ảo đầy trời.
Phụt phụt…
Sắc mặt Bạch Đông Lâm trắng bệch, không thể đè nén được nữa, phun ra một ngụm máu đen kịt, khí tức trong nháy mắt rơi xuống đáy vực, nhưng trong mắt lại phát ra ánh sáng rực rỡ, lộ ra vẻ vui sướng.
Được rồi! Phản phệ càng dữ dội càng tốt!
Lực phản phệ có thể phản ánh trực tiếp sức mạnh của thân thể tương lai hắn gọi tới.
Chỉ là một bàn tay mà đã làm cho hắn tiến vào trạng thái hấp hối, nếu toàn bộ thân thể bước vào, chắc chắn hắn sẽ về chầu ông vải luôn.
Sắc mặt Bạch Đông Lâm nghiêm túc hẳn, hắn biết đây là thời khắc mấu chốt nhất, hắn phải cố gắng không chết. Thương thế trong nháy mắt khôi phục, lại lập tức vỡ vụn dưới sự phản phệ, Bất Tử Bất Diệt đã sắp chịu không nổi nữa.
“Ngự Quang Đồng Trần! Phong Lâm Hỏa Sơn!”
Chắp hai tay trước ngực, tám tia thần quang sáng chói từ trong ra ngoài, trong nháy mắt vờn quanh bên ngoài thân thể.
“Thần Cấm! Bát Hoang Chiến Thể…”
Bài ca chiến trận mênh mông, tiếng trống nổ vang trời.
Một vòng ánh sáng rực rỡ hiện lên phía sau đầu Bạch Đông Lâm, ảo giác vô tận, tiếng chém giết ầm ầm, khí tức xơ xác cực kỳ nồng đậm quét ngang toàn bộ vị diện.
Lúc này Bạch Đông Lâm cần Bất Tử Bất Diệt khôi phục để chống lại lực phản phệ, tất nhiên không thể sử dụng “Cực Tẫn Thăng Hoa” và các cấm thuật tự ngược đãi được.
“Bát Bộ Truyền Thừa” nói là một môn chiến trận, nhưng nó chỉ nhằm vào kẻ yếu không thể khống chế được, mỗi một thế giới Linh Khiếu của Bạch Đông Lâm đều có thể làm “tiết điểm chiến trận”. Mỗi một hạt đều là nguyên tố cấu thành chiến trận, một mình hắn chính là một chiến trận Bát Hoang hoàn chỉnh!
Từ trong ra ngoài, tất cả mọi thứ của Bạch Đông Lâm đều được thăng hoa, phục hồi, sức mạnh, tốc độ, phòng thủ...
Lực phản phệ đã không cách nào tạo thành vết thương trí mạng đối với hắn.
Răng rắc!
Thân thể tương lai hình như cũng cảm nhận được, nhất thời lại xuyên qua một đoạn dài, cho đến giới hạn hấp hối của Bạch Đông Lâm, toàn bộ cánh tay đã sóng vai vượt qua giới hạn của thế giới hiện tại.
Nói ra thì dài dòng, nhưng thực ra chưa đầy một tích tắc kể từ khi Bạch Đông Lâm xé dòng sông thời gian ra mà tình thế đã nghịch chuyển.
“Khí… khí tức này là?”
Tia sáng chữ thập trong con ngươi dựng thẳng của Bát Xích Vưu bỗng co rụt lại, hắn ta cảm nhận được khí tức của đồng loại ở trên cánh tay đang thò ra từ sương mù tương lai.
Không!
Thậm chí còn mạnh hơn hắn ta!
“Bát Xích Vưu?”
“Chết đi…”
“Thiết lập! Vĩnh Hằng Bất Diệt, Phòng Ngự Tuyệt Đối, Chung Cực Hư Vô, Giới Hạn Bắn Ngược...”
Bát Xích Vưu vô cùng hoảng hốt. Hắn ta cảm nhận được nguy hiểm nên nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ, dẫn động lực lượng tin tức khiến trạng thái của bản thân điên cuồng tăng lên.
Trong nháy mắt, thân thể Bát Xích Vưu thân đã hóa thành màu tím, con ngươi dựng thẳng trở nên hư vô mờ mịt, như có như không, một tấm khiên ánh sáng hình lục giác quanh quẩn bên trong và bên ngoài thời không.
Cánh tay khổng lồ vươn đến từ tương lai vặn vẹo mà hư ảo, khí tức tiêu tán, đại đạo gào thét, tầng thế giới vị diện này giống như tiến vào tận thế, sụp đổ tan rã.
“Chết đi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận