Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1677 - Nguyên Mật Chân Chủ (3)

“Hừ! Còn có can đảm đi theo ta, thằng nhóc không biết sống chết!”
Đột nhiên bóng người mơ hồ quay đầu lại nhìn, ánh mắt tím đen nhìn thẳng vào Bạch Đông Lâm, ngưng kết hai mắt mặt trời lại lần nữa, hiện lên một tia trào phúng, lập tức mở lòng bàn tay, quậy tung trong hư không trước mặt.
Răng rắc!!
Hư không như thủy tinh, bị vỡ thành mảnh nhỏ, vết rạn đỏ như máu điên cuồng lan tràn ra bốn phương tám hướng, trung tâm giao nhau ở khe hở là một vòng xoáy đỏ như máu chuyển động cực nhanh.
Hắn ta dùng tư thái khiêu khích, trừng mắt liếc Bạch Đông Lâm, sau đó bước ra một bước, bước vào vòng xoáy đỏ như máu kia.
Bóng dáng Bạch Đông Lâm lấp lóe, xuất hiện ở trong vùng hư không kia, vết rạn đỏ như máu đã khôi phục ngay lập tức, vòng xoáy không biết thông đến nơi nào cũng tiêu tán không còn gì nữa.
“Thú vị, đây là bí mật của Vực Sâu Gào Khóc sao?”
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, đạo văn vô tận ngưng kết thành ánh mắt, liếc nhìn qua lại các phương diện từ chiều không gian, thời không, thứ nguyên, mà vẫn không phát hiện dị thường của hư không nơi đây.
Ngón tay búng một cái bắn ra một trụ ánh sáng, xuyên thủng hư không, lộ ra chỗ trống sâu thẳm đen nhánh.
Rõ ràng là tiết điểm hư không giống như nhau, dùng bạo lực phá hủy nó giống nhau, kết quả xuất hiện lại hoàn toàn khác nhau.
“Vực Sâu Gào Khóc quỷ dị vô cùng, nếu cứ cắm đầu độn hành xuống dưới, chỉ sợ vĩnh viễn không thể đến Không Vô Chi Vực, đã như vậy...”
Thần sắc Bạch Đông Lâm nghiêm lại, đưa tay chém ra, vạch thời không ra thành một vết nứt, bóng dáng chuyển động, bước vào trong đó, quay về ba giây trước, giây phút sinh linh mơ hồ vừa mới đánh vỡ hư không.
Thời điểm cường giả Tai họa đen tối còn chưa kịp phản ứng lại, Bạch Đông Lâm với sắc mặt hờ hững đã bước vào đầu tiên, bước vào bên trong vòng xoáy đỏ như máu.
“Cường giả nhân tộc, tuy thực lực của ngươi mạnh đến đáng sợ, nhưng hình như đầu óc có hơi rác.”
“Ngươi thật sự cho là mình có thể hoành hành không sợ ai hay sao!?”
Trong mắt bóng người mơ hồ dâng trào ánh tím, cũng không ngăn cản Bạch Đông Lâm, mà là mặc cho hắn bước vào vòng xoáy đỏ như máu, trong mắt lóe lên ý lạnh bạo ngược, lập tức theo sát phía sau, bước vào bên trong vòng xoáy.
...
“Nơi này là chỗ quần què gì vậy?”
Bạch Đông Lâm đi qua lối đi vòng xoáy, khi cảm giác ý thức thanh tỉnh, chỉ trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở trong một thiên địa có ánh sáng đỏ đen xen lẫn vô định.
Trong lòng hắn đã hiểu, liều lĩnh đi theo sinh linh Tai họa đen tối bước vào vùng đất chưa biết tên, tỉ lệ gặp phải nguy hiểm cao tới chín phần chín. Nhưng có Bất Tử Bất Diệt hộ thể, lại có thể tự diệt rời đi bất cứ lức nào, tự nhiên hắn sẽ không sợ hãi.
Dùng phân tử, phân thân các loại làm điểm neo phục sinh, hắn có thể coi như không thấy tất cả phong cấm trấn áp, ngay cả ngăn cách “Chiến” của người siêu thoát, cũng không thể ảnh hưởng đến việc hắn tự diệt phục sinh.
Hắn không tin trên đời còn có thứ gì có thể vượt qua màn chắn ngăn cách mà người siêu thoát dốc hết toàn lực để chế tạo.
Bạch Đông Lâm đè nghi hoặc trong lòng xuống, ý chí lặng yên không tiếng động, nhanh chóng mãnh liệt lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Đứng mũi chịu sào chính là tế đàn Huyết Hồng đứng trên cao dưới chân hắn, trên đó khắc đầy đường vân quỷ dị vặn vẹo, tu sĩ tầm thường nhìn vào những đường vân này, sẽ lập tức bị bóp méo ý thức bản ngã, sa đoạ thành sinh linh dị dạng cực ác.
Ở trên bình đài của tế đàn rộng lớn, còn có cầu thang Tinh Hồng kéo dài liên miên từ trên xuống dưới, giờ phút này có hàng đống sinh linh Tai họa đen tối muôn hình vạn trạng bề ngoài và hơi thở quỳ đầy bên ngoài.
Trong nháy mắt Bạch Đông Lâm xuất hiện, vô số kể sinh linh Tai họa đen tối đang thành kính cúi đầu, đều chợt ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt âm trầm đến cực điểm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn.
“Nhân tộc, người xâm nhập...”
“Giết!!”
Gào gào gào!
Không có kẻ yếu nào sợ cường giả.
Hình thức cấu thành quỷ dị của sinh linh Tai họa đen tối, cùng với ý thức vặn vẹo điên cuồng, giúp bọn chúng thoát khỏi gông cùm xiềng xích uy áp đến từ cấp độ mạng sống.
Đối với sinh linh tầm thường mà nói, quả thực điều này là không thể tưởng tượng nổi, nhưng Tai họa đen tối lại tuỳ tiện làm được, giống như bản năng vậy, bất kể thực lực mạnh hay yếu, đều điên cuồng đánh giết Bạch Đông Lâm.
“Hỗn độn – Đại Tuyền Qua!”
Bạch Đông Lâm đứng ở chính giữa tế đàn, đối mặt với công kích có thể xé rách đất trời, sắc mặt không hề gợn sóng, ánh mắt sâu thẳm hờ hững, bàn tay nhẹ nhàng vung lên, một vòng xoáy hỗn độn nho nhỏ bay lên trên.
Vòng xoáy lơ lửng giữa không trung, bỗng nhiên xoay tròn, mạnh mẽ mở rộng ra, tức khắc che khuất bầu trời, bao phủ chung quanh tế đàn, toàn bộ hàng tỉ thời không, ngay sau đó bỗng rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận