Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1728 - Chư Thiên đại va chạm (4)

“Không có gì thú vị.”
“Cửu Diệu, suy đoán ngươi sai rồi.”
Bạch Đông Lâm chuẩn bị nghiêm trận chờ đợi, nhưng lại phát hiện lực xung kích hủy diệt này chẳng qua cũng chỉ có vậy, trông có vẻ mênh mông khủng khiếp, nhưng uy lực không tập trung, nên hắn có thể phá vỡ một cách dễ dàng.
Điều này hơi không phù hợp với thân phận của người siêu thoát, tới tận lúc này, hắn vẫn nhớ rõ ánh kiếm đáng sợ gào thét đâm xuyên vực sâu, trên cơ bản, hai người hoàn toàn không cùng cấp bậc.
“Hả? Này là thứ đồ chơi gì đây?”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm chợt thoáng vẻ ngạc nhiên, trong hư vô vô tận, từng làn khói xanh thẫm trôi dạt vào. dưới cảm nhận của ý chí, thế nhưng hắn vẫn không nhìn rõ được làn khói, cũng như hắn không biết nó đến từ đâu.
Bị tò mò thôi thúc, Bạch Đông Lâm chậm rãi đưa tay ra, chộp lấy làn khói.
Xèo xèo!
Cánh tay chạm vào làn khói xanh thẫm giống như ngòi nổ bị kích hoạt bốc cháy, lan ra khắp toàn thân với tốc độ khủng khiếp không thể tưởng tượng được, sức mạnh ăn mòn đáng sợ thậm chí còn kéo dài đến chiều thời gian, dòng sông thời gian bị xói mòn đến mức đổ nát, bóng người đứng trên vô tận tiết điểm thời gian cũng gặp phải tình trạng tương tự.
“Cắt!”
Bạch Đông Lâm suy nghĩ nhanh nhạy, ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đã cắt đứt toàn bộ bả vai phải của hắn, thân hình nhoáng cái lui về sau, cách xa làn khói xanh thẫm.
“Mẫu thân của con ơi! Tí nữa thì ngủm củ tỏi rồi!”
Giọng Cửu Diệu run rẩy, lập tức buông tay trái của Bạch Đông Lâm ra, lởn vởn đến ấn đường của hắn, nếu hồi nãy tay vươn ra là bên trái thì hắn ta tèo luôn rồi!
“Ta nói nè lão đại, sau này đừng có tiện tay như vậy nữa!”
Bạch Đông Lâm không nói lời nào, cánh tay phải đã khôi phục chớp nhoáng, bất tử bất diệt khiến hắn không sợ hãi bất cứ thứ gì, nhìn thấy cái gì cũng muốn chạm vào.
“Cửu Diệu, ta có thể khẳng định, làn khói xanh thẫm này chính là dấu vết khí tức công kích còn sót lại của người siêu thoát.”
“Vậy có nghĩa là......”
Bạch Đông Lâm lặng lẽ ngẫm nghĩ, đã đoán được điều gì đó, bóng người biến mất trong bóp méo, chốc lát sau, hắn xuyên qua khoảng cách vô biên, rời khỏi Chư Thiên Alor, đi tới Không Vô Chi Vực.
“Quả nhiên là thế!”
Dưới tầm nhìn của hắn, ở phía xa xa trước mặt có một mảnh vỡ Chư Thiên tăm tối dính chặt với Chư Thiên Alor.
Chư Thiên Alor chỉ còn lại một ít vật chất, sau vụ va chạm này đã trở nên hư ảo và đang dần sụp đổ thành hư vô, mà tình trạng của Chư Thiên tăm tối kia cũng không mấy khả quan, giới bích dày đặc bị va chạm, tạo ra một lỗ đen vô tận trải dài một hằng niệm.
Còn làn khói xanh thẫm kỳ quái đó phả ra từ những lỗ hổng chỗ nào cũng có trên giới bích của Chư Thiên tăm tối, cả hai va chạm vào nhau khiến một phần khói ăn mòn vào Chư Thiên Alor.
“Chư Thiên Alor đã không còn giá trị gì nữa, ngay sau đó lại đưa tới một Chư Thiên khác, thật tuyệt vời!”
“Cửu Diệu, chuẩn bị bắt tay vào việc thôi.”
Bạch Đông Lâm mỉm cười, thân hình thoắt cái xoay người né tránh làn khói xanh thẫm đáng sợ, lao thẳng vào bên trong Chư Thiên tăm tối.
“Không phải chớ? Ta làm việc liên tục gần mười triệu năm, người không thể cho ta thở một hơi trước được sao?”
Cửu Diệu tỏ vẻ không hài lòng, thật ra hắn ta cũng không mệt mỏi gì mấy, mà là có hơi sợ hãi làn khói xanh thẫm quái dị kia, phế tích Chư Thiên này không thân thiện cho lắm đâu.
“Đây, phần thưởng của ngươi.”
Bạch Đông Lâm vận động ý niệm, phun ra một vạn viên tinh thể cường hóa năng lượng, nhét vào miệng Cửu Diệu, thô bạo cắt ngang lời phàn nàn của hắn ta.
“Hì hục ực ực! Ợ~ Cảm ơn lão đại! Cửu Diệu đã chuẩn bị xong xuôi! Có thể bắt đầu làm việc bất cứ lúc nào!”
Cửu Diệu đã được bổ sung rất nhiều, hoa văn tỏa ra thần quang sặc sỡ, chiếu sáng rực rỡ trên ấn đường của Bạch Đông Lâm.
Năng lượng cường hóa mang lại lợi ích rất lớn cho tất cả sinh linh, vừa khéo Bạch Đông Lâm không thiếu thứ này, song song với thực lực tăng cao dần của hắn, chỉ có công kích mạnh hơn mới có thể khiến hắn chịu tổn hại, đương nhiên nước dâng thuyền lên, năng lượng cường hóa sẽ tăng lên.
Trước đây là nhờ vào phản phệ của trời đất để sinh ra năng lượng, bây giờ đã được nâng cấp, dòng sông thời gian trở thành đối tượng bòn rút của Bạch Đông Lâm.
Tuy làn khói xanh thẫm này mạnh mẽ kỳ dị, nhưng không phải nơi nào cũng có, Bạch Đông Lâm lượn vài vòng, hữu kinh vô hiểm bước vào bên trong Chư Thiên tăm tối, ý chí tỏa ra rộng khắp.
“Đây là dấu vết của chiến tranh…… Chà, vẫn còn rất mới.”
Cảm nhận nhạy bén của hắn đã nắm bắt được một khí tức không nên tồn tại trong hỗn loạn.
Trong mắt Bạch Đông Lâm hiện ra vẻ kỳ lạ, hắn thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra, ta vô tình gây ra va chạm Chư Thiên đã phá hỏng một vở kịch hay rồi, nhưng không biết ai là người hưởng lợi đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận