Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1382: Lấy đại cục làm trọng

Kích thước hình thể không thể quyết định tất cả, không phải nói hình thể càng khổng lồ thì cấp bậc càng cao, từ trước đến này cũng không nói như vậy.
Bởi vì tu sĩ có tộc quần huyết mạch khác nhau, công pháp tu luyện và con đường đi khác nhau nên biểu hiện ra hình thái bên ngoài chắc chắc không giống nhau.
Cùng một cấp Chân Ngã Duy Nhất, có tồn tại có thân thể có lẽ còn lớn hơn một phương vũ trụ, có người thậm chí có thể nhỏ hơn bụi bặm, nhưng hai cái này cũng không khác nhau, cùng một cấp độ sẽ có thực lực tương đương.
Mà bây giờ hắn thấy cái gì?
Hàng tỉ thi hài Thánh Nhân đều biểu lộ ra đặc điểm hình thái giống nhau, đây không thể là trùng hợp, thế gian không có chuyện trùng hợp như vậy, ít nhất những người này là tồn tại Thập Nhất Cảnh vô thượng, không phải trên mặt đất có thể tùy ý thấy được giống như kiến.
"Tin tức trong trí nhớ của ta bị che dấu đến từ chiến bia, Chiến, đến nơi này lại không hiểu sao lại tránh thoát che chắn mà hiện lên một lần nữa, nguyên nhân chỉ vào những hài cốt này..."
Hai bên kết hợp, không cần nói cũng biết đáp án, suy tư trong mắt Bạch Đông Lâm tán đi, siết chặt chiến bia trong tay.
“Những thi hài này đều đến từ Chiến Tộc, người thống trị thật sự của phương chư thiên vạn giới này!”
trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên một tia phức tạp, "Chiến" chặt đứt hết thảy, vĩnh viễn nhốt sinh linh vô tận trong lồng giam không có tương lai này, còn để lại cái thứ đáng sợ là Mẫu Hà giám sát vạn linh.
Muốn nói hận hắn ta dường như cũng không thể hận nổi, không phát hiện, Chiến Tộc người ta vì thế đã diệt tộc rồi, hàng tỷ thi hài Thánh Nhân ở đây, những người Chiến Tộc càng nhỏ yếu cũng không cần phải nói, số lượng tuyệt đối không cách nào biểu đạt.
Những Thánh Nhân này còn có thể lưu lại hài cốt, mà vô tận chúng sinh Chiến Tộc ngay cả một ít dấu vết cũng chưa từng để lại, bị năm tháng hoàn toàn chôn cất.
Mà người khởi xướng tất cả, Chiến, hiện giờ sống hay chết cũng không biết, nỗi hận này của Bạch Đông Lâm thật đúng là không biết bắt đầu từ đâu.
“Hắc Tai, Hắc Tai!”
"Mới là nguồn gốc của tất cả đau khổ, hành động của Chiến chỉ là hy sinh bản thân, lấy đại cục làm trọng."
"Hơn nữa cũng tiên phong đi đầu, ngay cả tộc quần của bản thân cũng bị chôn vùi.”
"Hận?"
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trang, hơi cong tay với hàng tỷ quan tài ở bốn phương tám hướng, tỏ vẻ tôn kính.
“Những thi hài Thánh Nhân này cứ như vậy ngủ đến đây, thật đúng là lãng phí!”
Bạch Đông Lâm nuốt nước bọt, gian nan dời ánh mắt khỏi quan tài, hung hăng lắc đầu.
"Không được không được! Đây là anh hùng tiền bối vì chiến đấu với Hắc Tai mà chết, sao có thể sinh ra ý nghĩ nuốt thi hài của bọn hắn đây!”
"Không! Bạch Đông Lâm, ngươi thật đúng là một tên biến thái vô sỉ!”
"Diệt!"
Tự trừng phạt, Bạch Đông Lâm dùng phương pháp thống khổ nhất để chết, ý chí quỷ dị không lưu lại nữa, xẹt qua hàng tỷ quan tài, lan tràn về phía trung tâm của không gian hư vô.
Mỗi một lần sống rồi chết đều có thể vượt qua trăm vạn năm ánh sáng, một lát sau đã tiếp cận khu vực trung tâm.
Cùng lúc đó, một nghi hoặc hiện lên trong lòng.
"Vì sao trong kế hoạch của Hi Lý Phượng không đề cập đến hàng tỉ thi hài Thánh Nhân này? Là cố ý giấu ta sao?”
"Hoặc là nói..."
"Nàng cũng không biết?"
Nhưng xem xét đủ loại hành vi của Hi Lý Phượng thì cũng không giống như hoàn toàn không biết gì về tình huống của Thanh Đồng Tiên Điện, trong đó có lẽ tồn tại nguyên nhân khác.
"Chẳng lẽ, thứ nàng biết, sau khi ta tiến vào, đã xảy ra thay đổi?"
Trong lòng Bạch Đông Lâm khẽ động, có một suy đoán lớn mật.
Tự diệt độn hành, một ý niệm trong đầu chính là trăm vạn năm ánh sáng.
Tuy rằng không gian bên trong Thanh Đồng Tiên Điện vô cùng khổng lồ nhưng cũng không bằng thủ đoạn gian lận của Bạch Đông Lâm. trong một hô hấp đã đi tới khu vực trung tâm, cũng chính là nơi có tiên quang rực rỡ nồng đậm nhất.
Trong phiến không gian này không phân chia trên dưới trái phải, vì thế tiên quang khắp nơi này đã trở thành biển báo của hắn, như vậy cũng tốt hơn như ruồi không đầu bay loạn.
"Tiên quang này là sức mạnh gì? Không phải sức mạnh tạo hóa, cũng không phải hỗn nguyên, nhưng phẩm chất cực cao, thậm chí ở trên hai cái kia!”
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, giơ tay lên nắm chặt, lòng bàn tay hiện lên một cái miệng ngăm đen, tham lam nuốt vào một đoàn tiên quang, vòng xoáy hỗn độn ở trung tâm ám giới cắn nuốt chuyển hoá nó, từng nguồn năng lượng tinh thuần giống như sóng thần phun ra, bị linh khiếu và hạt chia thức ăn hầu như không còn.
“Lợi hại, lại ẩn chứa năng lượng tràn đầy như thế, cắn nuốt lại vô cùng thoải mái!”
Nhìn tiên quang khắp nơi tràn ngập không gian bốn phía xung quanh, số lượng hơi khủng bố, nếu hoàn toàn cắn nuốt nó, dường như Bạch Đông Lâm có thể thai nghén ra một vạn thần ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận