Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 289: Sát chiêu Áo Nghĩa

Rầm rầm! Dư âm xao động, chỗ hai người đi qua sơn băng địa liệt, đánh từ bầu trời đến mặt đất, một trận tứ nghiệt, toàn bộ mặt đất vạn trượng xung quanh hóa thành bột mịn, cho đến khi đánh vào sâu trong lòng đất, sau một lát lại xông lên tận trời!
Bạch Đông Lâm thi triển ra các loại bí thuật công kích, chiến lực lại tăng vọt một đoạn lớn, trong khoảng thời gian ngắn sức mạnh chiến đấu ngang với Ngụy Trì Khanh.
Nếu là quá khứ trước đây, đối thủ gặp Bạch Đông Lâm không phải tu sĩ cấp cao vượt xa hắn, thì chính là tu sĩ cấp thấp bị hắn tùy ý nghiền ép, thế cho nên rất nhiều bí thuật trong đầu đều không có đất dụng võ.
Nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu hắn không tu luyện mấy thứ này, một ít bí thuật cũng rất cường đại, thậm chí không thua gì thần thông, tất nhiên không có lý nào lại vứt bỏ.
“Liệt Không Minh Chưởng!”
Hai người đối chiến một chưởng lần nữa, không gian chỗ giao kích bị nghiền nát, lực phản chấn bạo phát, sau đó cả hai văng xa tách nhau ra, thở hổn hển.
Hai tay Bạch Đông Lâm run nhè nhẹ, ý niệm duy trì cân bằng vi diệu trong cơ thể, xương cốt bị dao động nát thành bột rất nhanh khép lại, hắn như đang khiêu vũ trên dây thép, muốn duy trì hiệu suất chuyển hóa nghịch chuyển thương tổn lớn nhất, đối với mỗi một lần bị công kích đều tính ra tổn thương chính xác hơn, bằng không chơi đùa không cẩn thận đến hỏng cũng chỉ có kết quả là bị miểu sát.
Tâm thần khẽ nhúc nhích, hắn cảm giác lần chiến đấu này sắp phải kết thúc, kiên trì của Ngụy Trì Khanh sắp bị hao hết, chỉ sợ công kích một lần nữa cũng sẽ sử dụng sát chiêu, bây giờ hắn không thể gánh được.
Đã như vậy, thì thử một chiêu kia!
Từ khi hắn bước vào tu luyện đến nay, vẫn luôn thu nạp tri thức vô cùng vô tận, trong lúc học thì vẫn luôn kết hợp tình huống của bản thân để sáng tạo ra sát chiêu Áo Nghĩa thích hợp với chính mình!
Dung nạp vạn đạo, uẩn dưỡng kỷ đạo.
Bây giờ coi như đã có công tích ban đầu, tâm thần Bạch Đông Lâm khẽ động, hai không gian Linh Khiếu trong cơ thể và cảm giác thống khổ dừng lại, trong nháy mắt khôi phục như lúc ban đầu, hắn sử dụng linh hồn chi nhận thận trọng để linh hồn chi nhận di chuyển ra ngoài thân thể dưới sự bao vây của linh hồn.
Sau khi Linh Khiếu trong cơ thể bị kim loại cắt rời ra nháy mắt lại khôi phục, sau đó kim loại cắt ra ngoài thân thể, lặp lại mười lần, đây đã là cực hạn mà linh hồn hắn bây giờ có thể chịu được.
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm nghiêm túc, thao túng linh hồn nhỏ bé, mười viên không gian Linh Khiếu đồng căn đồng nguyên giống nhau như đúc bắt đầu dung hợp lẫn nhau, Linh Khiếu thống khổ cũng giống như vậy.
Mỗi một lần dung hợp dư âm quỷ dị sẽ tăng gấp đôi, sau một lát, cũng chỉ còn lại có hai viên Linh Khiếu màu sắc hỗn độn, khí tức mịt mờ.
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, vật chất trong cơ thể kịch liệt bốc cháy lên, năng lượng vô cùng vô tận bắt đầu bị hút vào hai viên Linh Khiếu, Linh Khiếu không gian và thống khổ theo năng lượng trút vào thì bắt đầu chợt co rút lại.
Cho đến khi toàn bộ năng lượng trong cơ thể Bạch Đông Lâm hoàn toàn bị hút vào, hai viên Linh Khiếu đã hóa thành hai điểm nhỏ đỏ lên, khí tức mịt mờ như có như không, chỉ có trong lòng Bạch Đông Lâm hiểu rõ, hai thứ nhỏ bé này khủng bố cỡ nào.
Nói thì rất dài dòng, chuỗi thao tác này của Bạch Đông Lâm cũng chỉ trong mấy hơi thở, lúc này Ngụy Trì Khanh đang tích góp đại chiêu cũng chuẩn bị hoàn tất.
Chỉ thấy dị tượng bản nguyên to lớn phía sau Ngụy Trì Khanh bắt đầu co rút lại, trong nháy mắt bao bọc thân hình cao lớn của hắn ta, Linh Khiếu lóng lánh giống như sao sáng quanh thân, một khí thế kinh khủng càn quét trời cao, năng lượng tràn ra xé rách không gian chung quanh.
Hai con mắt hổ như mặt trời lóng lánh lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Đông Lâm, trong lòng tràn ngập sát ý.
Bạch Đông Lâm và hắn ta cách không nhìn nhau, nhếch miệng cười, ánh mắt hắn cũng băng lãnh như vậy.
Ngụy Trì Khanh khẽ cau mày.
Nhìn Bạch Đông Lâm nở nụ cười, Ngụy Trì Khanh đang chuẩn bị một kích kết thúc trận chiến lại chẳng biết tại sao tâm thần chợt giật mình, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt nháy mắt bao phủ hắn ta chặt chẽ!
Cứ như mỗi một tế bào trong thân thể đều đang lớn tiếng rít gào, hò hét, chạy! Chạy mau! Không chạy sẽ chết!
Làm sao có thể!
Ngụy Trì Khanh mắt hổ trợn tròn, nhìn mặt Bạch Đông Lâm nở nụ cười, vẻ mặt kinh nghi bất định, trong khoảng thời gian ngắn dừng động tác lại, nguy cơ không biết đến từ phương nào làm cho hắn ta rối loạn trận tuyến, thần niệm khổng lồ càn quét, hắn ta không cho là cảm giác nguy cơ này sẽ đến từ Bạch Đông Lâm.
Sau một lát thần niệm không thu hoạch được gì, vùng này chỉ có hai người bọn họ, lúc này tội phạm trong thành cũng đã chạy ra rất xa, hơn nữa trong đó cũng không có tu sĩ nào có thể uy hiếp được hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận