Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1687 - Ngôi mộ siêu thoát (2)

Hai người Bạch Đông Lâm và Xích Minh tìm một nơi yên tĩnh, thoải mái nói chuyện, uống rượu ngon thả ga, ở chung rất hòa hợp.
Xích Minh là một cao thủ dùng kiếm, kiếm tâm đơn thuần, suy nghĩ thẳng thắn vô tư, Bạch Đông Lâm nhìn thấy bóng dáng nhị ca ở trên người hắn ta, bởi vậy, mới có thể kết thân trong thời gian ngắn như vậy.
Hắn tự nhận mình là một người tâm tư thâm trầm, cho nên đối với loại người như Xích Minh, sẽ lộ ra thiện ý hiếm thấy.
“Xích Minh, ngươi đợi ở chỗ này bao lâu rồi?
Bạch Đông Lâm buông chén rượu xuống, nhớ tới đủ loại khác thường ở đây, liền mở miệng dẫn đề tài.
“Không lâu lắm, chưa đến một nghìn vạn năm.”
Ánh mắt Xích Minh trong veo, khẽ lắc lư chén rượu, không gian bên trong giống như rượu Giang Hải, nhấc lên sóng biển vạn trượng.
Đối với thập nhất cảnh, thế gian đã không còn loại rượu mạnh nào có thể làm cho bọn họ say rượu, cho dù trong một chén rượu này chứa một nghìn tỷ mét khối rượu, liên tiếp uống xuống hơn trăm chén thì vẫn như cũ.
Uống rượu chỉ là một hình thức để trò chuyện và giải khát thôi.
“Bạch huynh, ngươi tiến vào trong cơ thể Nguyên Mật Chân Chủ cũng là vì thứ đồ kia à?”
Không thể trách Xích Minh lại có suy đoán như vậy, lúc này ở thế giới Thể Nội này, chỉ sợ ngoại trừ hắn ta ra, mục đích của các nhân vật còn lại đều giống nhau.
“Ha ha, thật không dám giấu diếm, Xích Minh, ta là đánh bậy đánh bạ đi vào nơi này, vốn là muốn xuyên qua Vực Sâu Gào Khóc, tiến vào Không Vô Chi Vực, về phần thứ mà các ngươi tìm kiếm, rốt cuộc là cái gì, ta cũng không biết.”
Bạch Đông Lâm lắc đầu bật cười, dù sao hắn là người vừa mới đến, thông tin hắn biết được vẫn còn quá ít, những thông tin ít ỏi nhìn thấy ở trong dòng sông thời gian chỉ thuộc về bề nổi, còn những bí mật ở sâu trong đó, hắn hoàn toàn không biết.
Hắn cứ tưởng rằng Vực Sâu Gào Khóc chỉ là tàn dư của trận đại chiến kia, xé rách ra một khe hở ở trên vách Chư Thiên Thái Hạo, thông qua đó thì có thể đi thẳng đến Không Vô Chi Vực, nhưng sự thật rất rõ ràng không phải như thế.
“Thì ra là vậy à!” Xích Minh hiểu rõ gật đầu, nói: “Bạch huynh, ngươi hiểu lầm rồi, bản chất Vực Sâu Gào Khóc là một thanh kiếm vô hình xuyên qua ngực Nguyên Mật Chân Chủ, lúc này mới cắt ra một lỗ hổng khó có thể khép lại ở trên vách Chư Thiên Giới.”
“Ngươi xuyên qua Vực Sâu Gào Khóc, chỉ có thể vào sâu trong lồng ngực Nguyên Mật Chân Chủ, lối ra bên kia đã bị khí tức của Nguyên Mật Chân Chủ nhiễu loạn, thời không đã hoàn toàn vặn vẹo, khó có thể đặt chân vào.”
“Có điều sinh linh Tai họa đen tối, lại có thể ra vào tự nhiên bằng vào miệng vết thương kia. Dù sao, Nguyên Mật Chân Chủ là cường giả chí cao của phe Tai họa đen tối, bọn hắn có thể nắm giữ một vài thứ cũng là hợp tình hợp lý. Huyết Thủ trước đấy, chính là một trong những biểu hiện đó.”
Bạch Đông Lâm nghe vậy, trong lòng lóe lên vẻ chợt hiểu, tuy hắn có thể chém giết thập nhất cảnh, nhưng muốn đọc ký ức của đối phương thì còn kém xa.
Mà những sinh linh Tai họa đen tối cấp thấp kia, đều chỉ là bia đỡ đạn sống trong thế giới Thể Nội thập nhất cảnh, biết không nhiều lắm, những ký ức không trọn vẹn trích xuất ra cũng không chứa đựng những bí mật này.
“Xích Minh, rốt cuộc thứ đồ các ngươi tìm kiếm là cái gì? Sao lại khiến cho nhiều nhân vật xua như xua vịt, hao phí rất nhiều thời gian ở đây như vậy.”
Bạch Đông Lâm lộ ra vẻ khó hiểu, chỉ sợ ngoại vật tầm thường sẽ không đến mức khiến thập nhất cảnh để ý như thế.
“Bạch huynh, ngươi có chỗ không biết, thứ kia vô cùng đáng gờm!”
Vẻ mặt Xích Minh thay đổi, nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng biển cả chảy ngược đổ ầm ầm.
“Thật ra mục đích chủ yếu của ta ở lại nơi này cũng không phải vì thứ đó, mà là vì hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức...”
“Nhiều cường giả Tai họa đen tối hội tụ ở đây như vậy, trước sau luôn là một tai họa ngầm lớn, có thể tạo thành uy hiếp đối với Chư Thiên Thái Hạo, bởi vậy tổ chức phái ta đến giám sát nơi này, phòng ngừa cường giả Tai họa đen tối bước vào Thái Hạo. Mặt khác, cũng phải ngăn chặn Tai họa đen tối lấy được thứ đó.”
“Bất kỳ nhân vật nào khác đều có thể lấy nó đi, duy chỉ có Tai họa đen tối là không được!
Ánh mắt Xích Minh sắc bén, kiếm rít vù vù quanh người, từng tia kiếm ý cắt chém thời không đến vỡ vụn không chịu nổi.
“Thứ kia rốt cuộc là cái gì?”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm càng thêm tò mò, trong lòng âm thầm mắng mỏ, tên Xích Minh này gánh trên vai trọng trách trấn thủ nơi này, quả thật đáng để kính nể, nhưng cũng không cần phải thừa nước đục thả câu thế chứ.
“Ngôn Tố Chi Thư!
“Một trong mười hai chìa khóa để mở ngôi mộ của người siêu thoát!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận