Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1891 - Chẳng còn cách nào, buồn thay (2)

"Không --"
Không cam lòng, sợ hãi, gào thét, dưới sự bao phủ của bóng ma tử vong, Cổ Xá đánh mất hết dáng vẻ Bỉ Ngạn.
"Ha ha ha! Tốt! Tốt --"
"Cổ Xá lão cẩu, không ngờ ngươi lại đi trước lão phu một bước, sảng khoái!! Ha -"
Tàn thi nằm sấp đang động tận mắt nhìn thấy tất cả, tiếng cười to nhẹ nhàng vui vẻ chợt khựng lại, một bàn chân đỏ đậm đạp ra từ trong vòng xoáy, giẫm nát lão giả chỉ còn một hơi sắp chết, kể cả cao nguyên Huyết Thổ Hồn Ngạc.
Cổ Xá sắp chết, trong giây phút sinh mệnh tiêu tán, bản nguyên vũ trụ trong cơ thể cũng bắt đầu đổ nát tan rã.
...
Vũ trụ đại thiên Xá Lợi Không, rộng rãi vô lượng, thời không dài rộng tầm chín chân niệm (một chân niệm bằng hàng tỷ tỷ năm ánh sáng).
Ở trung tâm nhất của vũ trụ có một thần sơn nguy nga sừng sững, cao không biết bao nhiêu, chỉ biết có đếm không hết đoàn tinh hệ quanh quẩn trên đó, tự trang trí điểm xuyết.
Ở đỉnh thần sơn, trên quảng trường có nhiều điện vây quanh, bóng người san sát dày đặc đều vẻ mặt cung kính thành kính, dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn chăm chú vào bóng người ngồi xếp bằng trên đài cao.
"Ý thức, chính là gốc rễ của sinh linh, thân thể thần hồn đều là thể xác..."
"Tự ngã tối tăm, u hối linh minh, lấy trái tim thanh minh..."
"Siêu ngã vô thái, vô hình, vô chất, tìm chân lý vĩnh hằng giữa có và không!"
Đạo âm tầng tầng, róc rách chảy xuôi, mặt đất nở sen vàng, thiên hoa loạn trụy.
Sinh linh có thể đứng ở đây nghe đại đạo ít nhất phải là thập cảnh, là bá chủ vũ trụ kinh sợ một phương, lúc này lại lấy dáng dấp khiêm tốn nhất, cố gắng hết sức để khắc ghi lời giáo huấn của lão giả.
"Diễn đạo xá lợi 100 triệu năm một lần dừng ở đây, mời chư vị trở về đi."
Đạo âm dừng lại, lão giả chậm rãi mở hai mắt ra, trong suốt không chút tạp chất.
"Bọn ta, tạ ơn truyền đạo giải thích nghi hoặc của Không Vô lão tổ!"
Mọi người phục hồi tinh thần từ cơn ngộ đạo, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, mặc dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể khom mình hành lễ cáo lui.
"Không --"
Đột nhiên, một tiếng gầm kinh khủng vang lên, vang vọng đại thiên, làm mọi người muốn rời đi trên quảng trường kinh sợ ngây ra tại chỗ.
Oành! Răng rắc!
Ngay sau đó, khe nứt thời không vô tận hiện lên từ trung tâm vũ trụ, điên cuồng lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Vũ trụ đại thiên Xá Lợi Không sụp xuống, tan rã tan vỡ với thế không kịp che tai.
"Đây, đây là..."
Lão giả giảng đạo trên đài cao đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt vẻ sợ hãi, tâm trạng cực kỳ phức tạp vô tận lóe lên trong mắt, cuối cùng hóa thành sầu thảm bất đắc dĩ, buồn bã lại xám xịt.
"Chủ ta, Cổ Xá Sáng Thế Thần chủ, vẫn lạc!!"
Răng rắc!
Nhiều thập cảnh trên quảng trường, cùng với vô số sinh linh không đếm hết được trong thời không vũ trụ mênh mông cùng biến mất với vũ trụ đại thiên Xá Lợi Không, triệt để quy khư.
Lão giả với tư cách là thập nhất cảnh cường đại nhất giới này, tuy đã siêu thoát đại thiên nhưng thân là sinh linh bản nguyên được dựng dục sinh ra trong thế giới bên trong cơ thể Cổ Xá, sinh mệnh buộc chặt với Cổ Xá, vẫn khó thoát khỏi cái chết, chẳng qua là kiên trì hơn sinh linh tầm thường một chút mà thôi.
Nguyên điểm tồn tại cùng diệt với thời không, thân thể nghiền nát, bản nguyên vũ trụ trong cơ thể bắt đầu đổ nát tan rã.
Vũ trụ đại thiên Xá Lợi Không là Bản Nguyên Vũ Trụ của Cổ Xá, ngoài ra còn có mấy triệu đại thiên trong cơ thể với quy mô hơi nhỏ hơn cũng đồng thời quy khư.
...
Vũ trụ đại thiên Vô Miện, đại thế giới hơi có chút quy mô, kích thước chỉ khoảng chừng một trăm năm mươi tỷ tỷ năm ánh sáng.
Thần Hạo học cung, thế lực đỉnh cấp nhất giới này, có vô số cường giả xuất hiện trong năm rộng tháng dài, tản ra khắp các nơi trong vũ trụ, đều chúa tể từng tinh vực mênh mông.
Hôm nay, lại là cuộc thi thăng cấp võ học trăm năm một lần của một cung, trên lôi đài tầng tầng lớp lớp thứ nguyên có rất nhiều thanh niên tuấn kiệt say sưa giao chiến, bóng người lay động trên khán đài, xem rất hăng.
"Ồ? Người kia là ai thế? Thực lực không tệ nha!"
"Hắn mà ngươi cũng không nhận ra à? Nhân vật phong vân gần đây, trong thời gian hai năm ngắn ngủi liên tục vượt mấy cấp, hôm nay càng tuyên bố muốn trèo lên đỉnh học viên cao cấp đấy!"
"Ơ ơ! Ghê thế cơ á? Hắn tên gì vậy?"
"Long Ngạo Thiên!"
Sắc mặt Long Ngạo Thiên ngạo nghễ, lợi kiếm trong tay rạng rỡ thần quang, pháp tắc chi lực quanh quẩn trên đó, lấy thế phong lôi nộ diễm chém phá phòng ngự của khiên đối thủ, một chưởng đánh tên đó xuống lôi đài.
"Hừ! Không chịu nổi một kích!"
"Ngươi, ngươi --"
Long Ngạo Thiên ngửa đầu, không thèm nhìn thủ hạ bại tướng nhớn nhác xám xịt dưới đài lấy một cái, hai mắt hắn híp lại, hưởng thụ sự hoan hô nhiệt liệt.
Ta! Thật sự là quá mạnh mẽ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận