Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2045 - Càng chiến càng mạnh (4)

Chưa bao giờ nghe nói qua, không ai có thể lĩnh ngộ khái niệm như vậy, phải biết rằng, sức mạnh mà các nàng có sẵn là sau khi dung hợp khái niệm vô tận, sức mạnh Tự Sự thăng hoa, cực kỳ huyền ảo phức tạp, làm sao có thể ch một sức mạnh Khái Niệm riêng rẽ đã bị người ta dễ dàng lĩnh ngộ?
Hơn nữa, còn là trong đối chiến kịch liệt, dưới tình cảnh ác liệt như thế, muốn tham ngộ khái niệm quả thực chính là si tâm vọng tưởng.
Nhưng Bạch Đông Lâm làm được, sức mạnh của hắn càng ngày càng lớn, khí tức Khái Niệm ngày càng nồng đậm hoàn chỉnh, đều đang chứng minh sự thật không có khả năng này.
“Chậc, quả nhiên không thể gạt được các ngươi, vậy thì các ngươi nên làm thế nào cho phải?”
Bạch Đông Lâm cầm nắm tay, đốm lửa bạch kim nổ ra, hình thể khái niệm gần như bị nghiền nát, dưới vận chuyển bất tử bất diệt, nháy mắt máu phục hồi như cũ.
Sau khi ý thức của hắn trải qua tẩm bổ cải tạo của thần quang bảy màu, hoàn thành lột xác cuối cùng, đã trở nên cực kỳ đặc biệt mà lớn mạnh, đừng nói người siêu thoát khác, ngay cả hắn cũng không biết đến tột cùng bản thân đã tới cảnh giới vô thượng nào.
Tóm lại, ở trong chiến đấu cảm ngộ khái niệm của đối phương cũng không khó, thoải mái giống như bản năng hô hấp.
“Hai vị ‘lão sư’, các ngươi không ra tay, ta phải tự mình làm rồi! Ha ha ha!”
Bạch Đông Lâm tùy ý cười thoải mái, bước ra, đánh ra quyền ảnh vô tận, quang hoa rực rỡ tràn ngập cả tầm nhìn.
“Đây là sức mạnh của thần quang bảy màu à?”
“Quả thực khó chơi!”
Xà Mẫu và Vật Tự Thể nhìn nhau, có chút gật đầu bất đắc dĩ, sau đó nâng tay nhấn một cái, thế giới Tự Sự nhanh chóng triển khai, cũng giao hòa lẫn nhau, hóa thành một hình lập phương lạ lùng màu sắc sặc sỡ, vặn vẹo trừu tượng.
“Vô hình vô thượng, không có hình dạng, không có nơi về...”
“Vĩnh kiếp! Vĩnh trấn!”
Ong ong ――
Trước mắt Bạch Đông Lâm tối sầm, căn bản không để cho hắn cơ hội phản ứng, trực tiếp bị nhốt vào trong hình lập phương.
“Hừ!”
Vật Tự Thể hừ một tiếng, mở ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ sẫm, nuốt vào hình lập phương màu sắc không ngừng biến đổi, vẻ mặt không cam lòng.
Không đánh được, không giết chết, cũng chỉ có thể trấn áp thôi.
Nhưng các nàng biết, ý nghĩa của trấn phong này không lớn, tựa như Bạch Đông Lâm không trấn được các nàng, các nàng cũng không cách nào hoàn toàn phong ấn Bạch Đông Lâm.
Thần quang bảy màu coi thường sức mạnh Tự Sự, gần như hạn chế chín phần thủ đoạn của các nàng.
Mà người siêu thoát đều có thủ đoạn tự diệt bỏ chạy, càng không cần nói là con cáo già Bạch Đông Lâm này, chết nhanh, bất tử bất diệt dùng nó bay lên!
“Diệt --”
Hai tay Tối Sơ Xà Mẫu tạo thành chữ thập, tự diệt chân thân, thoát khỏi dòng xoáy linh giới, Vật Tự Thể theo sát sau đó.
“Diệp Tử!”
Diệp Thiên Đế nghe tiếng gọi, quay đầu lại đối diện với ánh mắt kiên nghị của Hoang Thiên Đế. Hắn ta mấp máy môi, sau đó tâm trạng vô tận đều hóa thành một tiếng thở dài. Ánh mắt hắn ta lóe lên vẻ ảm đạm, lòng mang theo sự áy náy vô hạn.
“Hoang, ta hiểu rồi.”
Sắc mặt Diệp Thiên Đế trở nên kiên định, hôm nay không phải là lúc vì cái tôi, không nhìn đại cục.
Chung quy, bọn họ vẫn không cứu được Ngoan Nhân...
Không! Có lẽ ngay từ vừa mới bắt đầu kết quả đã được định sẵn rồi, hắn chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi. Hoang là không nhịn được đánh thức hắn.
“Tế --”
Hoang Thiên Đế khép hai mắt lại, tay bấm ấn quyết vô danh, một ngọn lửa thanh u tuôn ra từ mi tâm, đồng thời nhanh chóng lan tràn ra toàn thân.
“Đạo!”
Tay Diệp Thiên Đế dựng thẳng kiếm chỉ, khẽ điểm lên mi tâm, một vòng xoáy đen kịt trong nháy mắt hiện lên ở sau người.
Uỳnh --
Khí tức đáng sợ khó nói lên lời, không gì sánh được trong nháy mắt quét ngang thời không mộ giới, chiến trường thối nát nhất thời rơi vào trong yên tĩnh, đông đảo người siêu thoát đều cảm thấy trong lòng phát lạnh, nhìn hai người Hoang Diệp với ánh mắt khó tin.
Thậm chí, cả vòng xoáy lơ lửng trong hư vô kia đều ngưng trệ nháy mắt dưới tình huống không ai phát hiện ra.
“Dừng tay!
Ngươi, các ngươi...”
Hắc Nguyên thấy vậy, tức khắc cảm thấy tê cả da đầu, sự không ai bì nổi khi trước đều bị sợ hãi thay thế được.
“Các ngươi muốn làm gì?! Quên ước định giữa chúng ta rồi ư? Hoang, Diệp! Các ngươi không muốn cứu nữ nhân kia à?!”
Hắc Nguyên gấp đến độ giơ chân, vội vã tế ra con bài chưa lật bảo mệnh của mình, nhưng hắn ta biết nữ nhân kia quan trọng dường nào đối với hai người Hoang Diệp, hắn ta rất sợ đối phương sẽ bởi vì xung động mà quên mất điểm này.
“Được rồi!”
“Hắc Nguyên, loại người như ngươi căn bản là không biết tí gì về Ngoan Nhân cả, nếu như nàng biết tất cả mọi thứ vào giờ khắc này thì hẳn là mang lòng vui mừng...”
“Cái chết của nàng nên là rực rỡ, dùng người siêu thoát cấp Tự Sự bọn ngươi chông cùng với nàng cũng miễn cưỡng đủ rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận