Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1359: Vũ Hóa Tiên Cung

Bạch Đông Lâm nhìn quanh bốn phía, đây là lần đầu tiên hắn tiến vào loại trạng thái này, tuy rằng bị động, hơn nữa cũng không biết vì sao lại như vậy.
Chắc chắn Dựng Thần Chú Ma đã thành công, điều này không thể nghi ngờ, nguyên nhân khiến hắn chìm đắm trong "Thần ta" tuyệt đối cũng không phải bởi vì đột phá, hẳn là đã xảy ra tình huống ngoài dự liệu của hắn.
Khi Bạch Đông Lâm đang cân nhắc có nên lập tức tự diệt thoát ly trạng thái này hay không, dị biến đã xảy ra.
Tí tách.
Một điểm sáng giống như giọt nước đột ngột hiện lên trong không gian hư ảo đen kịt, từ từ rơi xuống, đập vỡ từng vòng hào quang, vô cùng vô tận, trong hào quang dày đặc tựa như có vô số hình ảnh hiện lên.
"Đây là..."
Thân ảnh Bạch Đông Lâm chậm lại, sững sờ tại chỗ, không tự chủ bắt đầu nhập tầm mắt vào trong một vầng hào quang, trong nháy mắt, hình ảnh vô tận tràn vào, chỉ cảm giác trời đất quay cuồng, ý thức tiến vào trong một thế giới vô cùng khổng lồ.
"Oa oa oa..."
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh phá vỡ sự im lặng của đêm.
"Chúc mừng tiểu thư! Chúc mừng tiểu thư! Là một công tử, chân tay đầy đủ, rất khỏe mạnh, rất khỏe mạnh!”
"Nhanh, ôm tới cho ta xem một chút."
Thanh Anh gian nan đứng dậy, nương theo ánh nến yếu ớt nhẹ nhàng tiếp nhận đứa bé, trên mặt tràn đầy tình yêu thương mới làm mẹ, nhưng sâu trong mắt lại mang theo một chút sầu lo.
"Ai, hài nhi, vi nương chỉ là một nha hoàn, cho ngươi một bộ dáng nam nhân, ở trong phủ Nguyên Soái này cũng không biết là tốt hay xấu..."
"Tuy rằng tiểu thư đối xử với ta giống như tỷ muội, nhưng hầu môn như biển, ta lại không giúp được ngươi cái gì."
Giờ này khắc này, đại nguyên soái đang ở trong phủ, tuy rằng có thể đang vội vàng phê duyệt sự vụ duyệt quân, nhưng nàng sinh con cũng chưa từng liếc mắt một cái, trong đó ẩn chứa ý gì, không cần nói cũng biết.
"Mẫu thân, mẫu thân!?"
Ánh mắt Bạch Đông Lâm sững sờ, ý thức thần ta giống như linh hồn người chết không tồn tại ở đây, chỉ có thể nhìn hết tất cả đang xảy ra, nhưng cũng không thể can thiệp vào.
Hắn cảm giác được liên hệ vô cùng chặt chẽ trên người đứa nhỏ, ý thức quét ngang qua, từng cỏ từng cây quen thuộc ở Bạch phủ phản chiếu vào trong lòng. Sẽ không sai, đây chính là một màn hắn sinh ra, nữ tử gầy gò này chính là mẫu thân ruột thịt của hắn, Thanh Anh!
Nhưng mà, mẫu thân không phải bởi vì linh hồn tiên thiên của hắn quá mức cường đại, từ đó dẫn đến thai nghén gian nan, căn nguyên khô kiệt mới qua đời vì khó sinh sao? Tại sao...
Lúc Bạch Đông Lâm nghi hoặc khó hiểu, dị biến tái sinh, trong phòng u ám đột nhiên bị ánh sáng đỏ chói mắt chiếu sáng, ngay sau đó biến thành màu cam, vàng, xanh lá, xanh lam, tím.
Thần quang bảy màu quanh quẩn lưu chuyển, từ mi tâm trẻ con phun ra, vách tường phòng ốc đều không thể ngăn cản ánh sáng lan tràn. Trong nháy mắt, cả Nam Dương Quốc đều rơi vào một vùng biển bảy màu.
Dị biến không ngừng, bảy màu dung hợp lại hóa thành màu vàng, trong màu vàng lại sinh ra màu bạc, ánh sáng vùng biển chia làm hai, ánh sáng vàng bạc đuổi nhau, một thái cực đồ nho nhỏ màu vàng bạc từ từ hiện trên mi tâm trẻ con.
Ầm ầm!
Một cột sáng với hai màu vàng bạc quấn quanh phun ra từ trong Thái Cực đồ, xuyên thủng hết thảy, bắn vào nơi nào đó sâu nhất trong vũ trụ hư không.
Dị biến kinh thiên như thế khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt, Bạch Đông Lâm cũng ngây ngốc tại chỗ.
"Cái quỷ gì vậy?! Không phải ta không có chân linh, ngay cả thiên phú Xích Sắc cấp thấp nhất cũng không phải sao, tình huống trước mắt này là sao đây? Hơn nữa, đây là chân linh có thiên phú cấp bậc gì gì?”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, cảm giác nhìn thấy nghe thấy hơi mờ ảo, lý trí khiến hắn cho rằng đây là ảo giác, nhưng là một loại trực giác khó hiểu, từ trong nháy mắt hắn nhìn thấy đứa bé đã biết tất cả đều là thật sự đã từng xảy ra.
"Thiên kiêu yêu nghiệt! Vũ Hóa Tiên Cung ta muốn người này!”
Một bàn tay to che trời từ sâu trong vũ trụ dò tới, bàn tay vô biên vậy mà muốn bắt toàn bộ "Biên Cửu Tam Vực".
"Nam mô a di đà phật! Thí chủ chậm đã, người này có duyên với Phật, nên vào Thánh Phật tự.”
Phật quang vô tận từ Phật vực lan tràn đến, trong phật quang vươn ra một ngón tay màu vàng giống như cột trời, nhẹ nhàng điểm một cái, bàn tay che trời trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
"Vô Lượng Thiên Tôn! Vô Cực Thái Cực đồ, cái này, vì đạo mà sinh ra!”
Toàn bộ Càn Nguyên Giới đều nổ tung.
Ý chí của từng vị Chúa Tể chí cao vô thượng buông xuống, đều muốn tranh đoạt Kỳ Lân nhỏ vừa mới sinh của Bạch gia, không phải thánh địa đứng đầu thì không có tư cách tham dự vào.
Bạch Đông Lâm hơi bĩu môi, hơi hâm mộ nhìn thoáng qua đứa bé, đây là đãi ngộ cao nhất hắn chưa bao giờ hưởng thụ qua, cho dù sau khi thành tựu Chúa Tể chí cao vô thượng cũng thường xuyên mơ về, thương tiếc thở dài không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận